Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 417: Lòng Tốt Của Hồn Ma (1)




Lòng tôi đột nhiên có dự cảm không tốt, luôn cảm thấy hình như sư phụ xảy ra chuyện rồi, tôi cài thanh kiếm trừ ma vào eo, bám vào những viên đá nhỏ trên tường chuẩn bị leo lên, nhưng những viên đá này vừa nhỏ vừa trơn không thể bám vào nó để leo lên được.
Thế là mắt tôi liền nhìn vào thanh kiếm trừ ma, thanh bảo kiếm này c.h.é.m sắt như c.h.é.m bùn, nếu tôi có thể dùng nó vài cái lỗ hõm nói không chừng thực sự có thể trèo lên.
Nói là làm, tôi rút thanh kiếm trừ ma ra vung về phía vách đá, thanh kiếm này không làm tôi thất vọng, chỉ hai ba nhát liền xuất hiện một cái hõm sâu.
Tôi nhanh chóng bám vào những lỗ hõm trèo lên, cái giếng này sâu hơn tưởng tượng của tôi rất nhiều, vì vậy chỉ cần đưa mắt nhìn xuống phía dưới liền không nhịn được toát mồ hôi.
Nếu như ngã xuống thì coi như xong, nghĩ vậy tôi càng tăng nhanh tốc độ.
Hai ba lượt là tôi leo lên tới nơi, hai bắt nắm chặt thành miệng giếng ngoi lên, trong phòng truyền đến tiếng gầm thét của Liễu Trường Minh, còn có tiếng nguyền rủa của Thanh Thanh.
“Liễu Trường Minh! Ngươi sẽ c.h.ế.t không yên thân!” Giọng của Thanh Thanh mang theo sự run rẩy.
Liễu Trường Minh cười lạnh: “Ha ha ha, Mộ Thanh Thanh, ta nói cho muội biết, có thể để Minh Hoa Diệp sống đến bây giờ đã là nhẫn nại lớn nhất của ta rồi, ta hận không thể c.h.é.m hắn thành trăm mảnh, bởi vì muội, ta đã hết lần này đến lần khác tha cho hắn.”
“Tha cho? Ngươi rõ ràng là đang dày vò Hoa Diệp, ngươi nói cho ta biết đó là đường tắt sao? Nếu ngươi vì không muốn cho ta nhìn thấy, rốt cuộc ngươi đã làm gì?” Lời nói của Thanh Thanh sắc bén đến chói tai.
Liễu Trường Minh cũng không im lặng nữa, “đùng” một tiếng, hắn tát Thanh Thanh một bạt tai.
Tôi lập tức đẩy cửa vào, nhìn thấy Liễu Trường Minh và Thanh Thanh đang đứng đối diện nhau, hai người không một chút khoan nhượng, bầu không khí dường như đông cứng lại.
Thanh Thanh vì tôi mà trở mặt thành thù với Liễu Trường Minh.
“Hoa Diệp?” Nhìn thấy tôi mặt Thanh Thanh liền cười tươi như hoa, muốn đi về phía tôi.
Liễu Trường Minh một tay kéo Thanh Thanh lại, “binh” một tiếng một trận gió lạnh thổi qua đóng chặt cửa gỗ lại.
Hắn ta hung tợn hỏi Thanh Thanh: “Muội muốn đi đâu? Ta đã từng nói rồi, nếu muội còn dám rời xa ta, ta sẽ không mềm lòng nữa.”
Chân mày của Liễu Trường Minh nhíu chặt thành hàng, gương mặt tràn đày nộ khí.
Giống như một quả bóng đã bơm đầy khí, chỉ cần châm một phát sẽ nổ tanh tành.
Bây giờ, tôi không màng bất cứ cái gì nữa rồi, cho dù là đối diện với gương mặt đã tức giận lên đến cực độ đó cũng vẫn như cũ tiến về phía trước, đem Thanh Thanh chắn sau lưng tôi.
“Nếu ngươi muốn c.h.ế.t đến vậy, thì ta sẽ toại nguyện ngươi!” Liễu Trường Minh gầm lên.
“Không được! Hoa Diệp chàng mau đi đi!” Thanh Thanh kéo quần áo của tôi.
Tôi đẩy Thanh Thanh sang bên cạnh, liền chịu một chưởng của Liễu Trường Minh, trong tay của hắn có một luồng khí xuyên qua cơ thể tôi, trong người tôi liền như có ngàn vạn kim châm vào lục phủ ngũ tạng của tôi.
Liễu Trường Minh cười suồng sã, gương mặt đầy đắc ý.
“Minh Hoa Diệp, hôm nay ta sẽ tự tay tiễn ngươi đến âm tào, cũng không uổng phí mối giao tình của chúng ta.” Liễu Trường Minh nói xong hít một hơi sâu, một cỗ khí đen tỏa ra từ hắn.
Mặt hắn xuất hiện những vết hoen, cánh tay cũng vậy.
“Hoa Diệp?” Thanh Thanh ngã quỵ xuống sàn. Tôi giơ tay lên dứt khoát xoay cánh tay của Liễu Trường Minh, ý muốn đẩy cánh tay hắn ra.
“Thanh Thanh? Muội không sao chứ?” Tôi ngồi xổm xuống đỡ lấy Thanh Thanh.
Môi Thanh Thanh tím tái, cái bụng to phát ra tiếng kêu “chít chít, chít chít”, tôi dường như có thể nhìn thấy quỷ thai muốn xé rách da của Thanh Thanh bò ra.
“Sư muội?” Gương mặt trắng bệch của Liễu Trường Minh lộ ra vẻ lo lắng, một phát nắm lấy xương vai của tôi, hất cả người tôi về phía sau.
Tôi dùng sức trụ lại, Liễu Trường Minh không đẩy được tôi.
Ánh mắt hắn lộ ra một tia kinh ngạc, tôi ôm lấy Thanh Thanh đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
“Minh Hứa Diệp!”
Liễu Trường Minh hét lớn tên tôi, mặc dù tôi không quay đầu nhìn lại, nhưng mà đã cảm nhận được sát khí ở sau lưng tôi, cả người Liễu Trường Minh đang bay lên, cái quạt giấy trong tay hắn rạch vào sau lưng tôi.
Cảm giác giống như đao c.h.é.m vậy, ở sau lưng tôi trong chớp mắt m.á.u thịt lẫn lộn.
Thanh Thanh nằm trong lòng tôi đau đớn nhìu chặt mày, cả người đều co tròn lại. Xem ra hôm nay không tiêu diệt được Liễu Trường Minh, tôi không cách nào đem Thanh Thanh rời khỏi đây được.
Tôi cẩn thận đặt Thanh Thanh lên cái ghế kế bên, quay người nhìn Liễu Trường Minh.
Rút thanh kiếm trừ ma bên hông ra, khí tụ đan điền rồi lan đi khắp người tôi, ở trong gương đồng sắc mặt tôi biến thành màu đen, giống như trúng phải kịch độc.
Mắt Liễu Trường Minh híp lại như đang đánh giá tôi, hắn dường như đang suy nghĩ gì đó.
Tôi vươn kiếm đ.â.m về phía Liễu Trường Minh, Liễu Trường Minh bay người lên, tôi cũng không chịu thua, một chân đạp vào ghế bay lên, một kiếm đ.â.m trúng lưng của Liễu Trường Minh.
Liễu Trường Minh giống như sương mù tán ra tứ phía.
“Hoa Diệp, cẩn thận phía sau!” Thanh Thanh nhắc nhở tôi.
Tôi lập tức gập người tránh đi, nhưng mà không kịp nữa, cây quạt của Liễu Trường Minh c.h.é.m qua cánh tay tôi, lại thêm một vệt máu, kinh mạch ở trong đã lộ ra ngoài rồi.
Tôi che lấy cánh tay, trước n.g.ự.c dường như có một đóm lửa đang bất chấp thiêu đốt tôi,
“Phế vật!” Liễu Trường Minh nhìn tôi lớn tiếng mắng.
“Phế vật? Vậy hôm nay phế vật ta sẽ g.i.ế.t c.h.ế.t ngươi!” Tôi gầm lên lại vung kiếm về phía hắn, tôi phát hiện Liễu Trường Minh có thể biến ra rất nhiều ảo ảnh của hắn.
Mà tôi thì không thể phân biệt được cái nào là thật cái nào là giả.
Tôi thở dốc, cả người không còn chút sức đứng tại chỗ, qua mấy chục chiêu, tôi phát hiện tôi và Liễu Trường Minh không cùng đẳng cấp.
Cho dù tôi có kiếm trừ ma thì cũng không phải là đối thủ của hắn ta, sư phụ nói phải trả giá? Đó là giá nào? Chỉ cần g.i.ế.t được Liễu Trường Minh tôi đều không thấy tiếc!
Đột nhiên, cổ tôi lạnh một cái, cây quạt trắng đó đã ngay trước cổ tôi rồi.
Chân mày Liễu Trường Minh nhếch lên, lộ ra nụ cười hung ác, vừa nhỉn thấy nụ cười đó tôi liền biết, giây tiếp theo tôi phải bỏ mạng dưới cây quạt này rồi.
“Liễu Trường Minh!”