“Không còn liên quan gì nữa?” Liễu Trường Minh giơ tay áo lên, tôi cảnh giác rút ra con d.a.o bên hông, chuẩn bị ra tay.
“Đừng căng thẳng như vậy!” Một trận gió thổi qua, Liễu Trường Minh một tay nắm lấy cổ họng tôi, một tay bóp chặt cổ họng tôi, tay còn lại thì cầm con d.a.o của tôi vứt xuống đất.
"Chỉ một thời gian nữa thôi, ta và Thanh Thanh sẽ chính thức trở thành người một nhà. Nàng ấy đã mang thai con của ta! Con của Liễu Trường Minh ta!" Liễu Trường Minh cười lạnh, ngẩng đầu lên.
“Cái thai quỷ trong bụng Thanh Thanh là của ngươi?” Hi vọng cuối cùng của tôi cũng vỡ vụn.
Thanh Thanh luôn nghĩ rằng đứa trẻ đó là của tôi, là Tiểu Bảo đầu thai chuyển thế, một lần nữa đến với cô ấy? Nhưng sự thật thì sao, là Liễu Trường Minh đã giở trò đồi bại.
“Ta đã nói rồi, ta tạo ra bao nhiêu nghiệp chướng như vậy đều là vì Thanh Thanh, ta vì nàng ấy mà gi.ết bao nhiêu người, vì nàng mà tạo ra biết bao nhiêu thai quỷ. Ta làm nhiều như vậy, tất cả đều chỉ đợi đến ngày hôm nay.” Liễu Trường Minh nói xong liền vỗ mạnh vào má tôi.
"Minh Hứa Diệp, ta sẽ để cho ngươi tận mắt thấy con của ta và Thanh Thanh ra đời. Hahahaha hahaha. ”Liễu Trường Minh cười điên cuồng.
Với tôi mà nói, nụ cười của hắn ta hung ác không còn gì bằng, tôi nhân cơ hội nắm lấy cổ tay Liễu Trường Minh, cố gắng khiến hắn thả lỏng tay ra.
Nhưng sức mạnh của hắn thật kinh người, tôi nghiến răng, bay lên đá vào bụng Liễu Trường Minh, nhưng hắn đã nhanh chóng tránh được.
“Ta nói rồi, ngươi không phải là đối thủ của ta.” Liễu Trường Minh giơ cao cây quạt trong tay, đám quỷ nhỏ đang ngồi yên lặng đánh chiêng đánh trống trên đài lập tức nhảy xuống đài đi về phía tôi.
Trên tay bọn chúng đều có móng tay dài màu đen, khiến tôi nhớ đến vết sẹo trên bả vai của Hạ Đông Hải, thầm nhắc nhở bản thân không được để chúng cào vào.
"Hi hi hi!"
Chúng cười như một đứa trẻ, nhưng tiếng cười trở nên chói tai và đáng sợ hơn.
Liễu Trường Minh đứng trước mặt tôi đã biến mất, dường như hắn ta không thèm đấu mà để lũ nhóc này xử lí tôi? Thế này cũng quá là không tôn trọng tôi rồi.
Tôi vội vàng nhặt con d.a.o dưới đất lên, lao về phía đám tiểu quỷ này, không chút do dự, lưỡi d.a.o ngắn lướt nhanh qua cổ bọn tiểu quỷ đó.
"Cách cách cách!" Từng cái đầu rơi xuống đất, tôi nhìn chằm chằm vào những cái đầu đó, bất giác cau mày.
Bởi vì khuôn mặt của một đứa trẻ bình thường từ từ hiện ra trên khuôn mặt gớm ghiếc và đáng sợ ban đầu, chúng bắt đầu khóc, nước mắt không ngừng chảy ra.
"Chú ơi, cháu đau quá, cháu đau quá."
Những đứa trẻ đó đang khóc ầm ĩ, tôi thẫn thờ nhìn những khuôn mặt ngây thơ mà nghiến chặt răng.
“Cách” một tiếng, mấy bàn tay ôm chặt lấy chân tôi, tôi nhìn xuống, những th.i th.ể này dù không có đầu nhưng vẫn có thể tự do di chuyển.
Cơ thể chúng ôm chặt lấy chân khiến tôi không thể cử động, may mà chiếc quần tôi mặc vào mùa đông dày hơn, nếu không chắc tôi đã bị những chiếc móng sắc nhọn đó chọc thủng rồi.
Những cái đầu kia cũng không dừng lại mà nhảy bổ về phía tôi, tôi cúi người nhấc bọn tiểu quỷ đang bám chân ném qua một bên.
Những cái đầu đó há to miệng, sẵn sàng cắn tôi, nhưng tôi đã đá chúng đi.
"Oa oa oa."
Phía sau truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, một đứa trẻ sơ sinh nằm trên mặt đất, đôi tay trắng nõn non nớt yếu ớt vẫy vẫy khiến người tôi xót xa.
Đây là...thai quỷ? Không, hình như không phải, sắc mặt của thai quỷ phải xanh mét, kinh mạch đều hiện rõ, còn đứa trẻ trước mắt?
Tôi ngồi xổm xuống ôm lấy đứa bé, nó giống như một chú mèo con lặng lẽ dựa vào n.g.ự.c tôi, đây là một đứa bé thật sao? Có nhịp tim, nhưng tại sao nó lại ở đây?
"Oa oa oa!"
Đứa trẻ đang khóc, tôi đoán nó đói rồi, nhưng bây giờ tôi không có gì cho nó ăn cả.
"Oa oa oa!"
Tiếng khóc càng lúc càng to, từ một giọng chuyển sang nhiều giọng quyện vào nhau, tôi nhìn ra khoảng sân sau hòn non bộ, bên trong chắc còn nhiều đứa trẻ khác.
Tôi thực sự nghĩ không ra, Liễu Trường Minh chẳng phải nuôi thai quỷ sao, tại sao còn cần những đứa trẻ bình thường này làm gì? Tôi cẩn thận ôm nó chạy nhanh về phía sân sau.