Sư phụ vừa đi, Hạ Đông Hải và tôi bắt đầu mong chờ sư phụ sẽ đột nhiên bò ra khỏi quan tài, nhưng chúng tôi thất vọng, sư phụ từ sáng đến tối vẫn không xuất hiện.
Hạ Đông Hải giãy giụa bò đến bên quan tài, bên trong tối đen như mực, không nhìn thấy gì.
Tôi lấy cây gậy phát sáng mà Hạ Đông Hải đã chuẩn bị từ trong túi ra, búng mạnh vài cái rồi rọi vào trong quan tài, bên trong không có gì ngoài bóng tối.
Trong lòng tôi không khỏi lo lắng, sư phụ xảy ra chuyện gì rồi sao? Tôi muốn đi xuống xem thế nào, nhưng nếu vậy thì Hạ Đông Hải phải làm thế nào? Chẳng lẽ lại bỏ Hạ Đông Hải một mình ở đây?
“Minh Dương, cậu xuống xem lão già thế nào đi, tôi sợ ông ấy xảy ra chuyện.” Hạ Đông Hải cau mày nghiêm túc nói với tôi.
“Còn cậu thì sao?” Tôi nhìn quanh.
Bây giờ đã là giữa đêm, mấy thứ linh tinh không sạch sẽ cứ nhằm nửa đêm xuất hiện, cơ thể Hạ Đông Hải bây giờ yếu như vậy, một khi bị bọn chúng nhắm tới, nhất định sẽ ch.ết.
"Tôi không sao, cậu đi nhanh về nhanh đi, tôi sợ ông ấy sẽ xảy ra chuyện." Hạ Đông Hải chăm chú nhìn quan tài.
Tôi lưỡng lự, trong tình thế tiến thoái lưỡng nan.
"Suỵt suỵt."
Một âm thanh kỳ lạ truyền đến, vì ánh sáng của que huỳnh quang không sáng lắm nên tôi chỉ có thể cắm que huỳnh quang vào đáy quan tài rồi quan sát cẩn thận.
Một chất lỏng liên tục từ trong quan tài chảy ra với tốc độ đáng kinh ngạc, còn có mùi ngọt tanh như cá.
Không chỉ tôi, Hạ Đông Hải cũng có thể cảm nhận được, hai chúng tôi đều run rẩy nhưng cũng chỉ biết yên lặng quan sát tiếp.
“Tôi muốn đi xuống.” Hạ Đông Hải chật vật chen chân vào quan tài màu đen.
Thấy cậu ấy ngồi xổm xuống đi vào trong, tôi kéo cậu ấy, cau mày hỏi: "Cậu xuống làm gì, xuống cũng vô dụng, có khi tôi và sư phụ còn phải bảo vệ cả cậu nữa, thế lại càng phiền hơn.”
Nói xong, tôi đỡ Hạ Đông Hải ngồi trước bia mộ, đưa cho Hạ Đông Hải viên đá xanh mà sư phụ đã đưa cho tôi.
“Ngậm cái này trong miệng đi, những thứ kia sẽ không tìm được cậu, cậu ở đây chờ tôi, tôi lập tức đưa sư phụ trở về.” Hạ Đông Hải nghe xong, không chút do dự nhét cục đá vào trong miệng.
Sau khi suy nghĩ một hồi, cậu ấy gật đầu, mơ hồ nói với tôi: “Minh Dương, cẩn thận.”
Tôi bình tĩnh cười tươi, nhảy vào trong quan tài, khom người chậm rãi đi về phía trước, trong động tối tăm không một tiếng động.
Đèn huỳnh quang trong tay tôi không chiếu sáng được xung quanh, tôi chỉ đành mò mẫm đi về phía trước.
Trong bóng tối, tôi không biết mình đã đi bao lâu, cũng không biết giờ này sư phụ đang ở đâu, tôi chỉ có thể quanh đi quẩn lại như một con ruồi không đầu.
Đi từ cửa hang đến chiếc quan tài màu đen của x.ác khô, tôi không thấy gì cả, kể cả x.ác khô cũng không xuất hiện trước mặt tôi nữa. Chẳng lẽ sư phụ cũng bị Liễu Trường Minh bắt đi? La bàn của sư phụ hôm nay chỉ hướng thẳng tiến, nếu ở trong hang này, thẳng tiến lẽ nào là....?
Phía đối diện tôi? Nhưng đây là tường đá, vốn dĩ không có lối ra, nơi này còn có cơ quan nào khác sao? Tôi đưa tay mò mẫm trên tường, cuối cùng, tôi mơ hồ phát hiện trong góc có một hòn đá lơ lửng, vậy nên ấn mạnh vào.
Rầm một tiếng, bức tường đá trước mặt quả nhiên xoay chuyển, trước mặt xuất hiện một lối đi dài, bên cạnh lối đi có trồng cây, tôi đưa tay ra, phát hiện đó là cây liễu?
Xung quanh cây liễu còn trồng cả hoa bỉ ngạn? Hoa bỉ ngạn cũng có một truyền thuyết thần bí, là loài hoa nở chỉ nở nơi địa ngục.
Trong lòng tôi vốn đã căng thẳng, lúc này lòng bàn tay lại đổ mồ hôi, trong lòng không khỏi nghĩ đến nếu như tôi bước vào thật sự gặp phải Liễu Trường Minh thì phải làm sao mới chế ngự được hắn.
"Ư ya...."
“Tăng tăng tăng...!” Có tiếng người hát kịch, còn có tiếng đánh chiêng đánh trống?
Kiếp trước Thanh Thanh là một diễn viên nổi tiếng trong đoàn kịch, cái này tôi biết, nhưng đây là giọng đàn ông, tôi chợt nhớ ra rằng Liễu Trường Minh là sư huynh của Thanh Thanh, chắc hẳn hắn cũng biết hát kịch.
Chẳng lẽ là Liễu Trường Minh? Tôi lập tức tăng tốc, ánh sáng trước mặt càng lúc càng sáng, cuối cùng ánh sáng chói lọi lọt vào mắt tôi.
Tôi nheo mắt nhìn khoảng sân, hòn non bộ và sân khấu hiện ra thật ấn tượng.
Đây.....không phải là miếu Trường Thanh sao? Chính xác mà nói thì mọi thứ ở đây giống hệt như miếu Trường Thanh, khiến mọi người cảm giác như đang bị ảo giác.
Trên sân khấu, một vài "tiểu quỷ" đang khua chiêng gõ trống, một người đàn ông mặc cổ phục trắng đang tung ống tay áo hát, mặc dù tôi không biết nhiều về kịch.
Nhưng giọng hát của người đó rất dày dặn và êm tai, mặc dù tôi không hiểu họ hát gì, nhưng cũng cảm thấy vở kịch này khá thú vị.
Lúc đầu Liễu Trường Minh cầm quạt xếp quay lưng về phía tôi, bây giờ quay đầu lại, tôi phát hiện một bên mắt của hắn ta bị băng lại, con mắt sâu thẳm còn lại vừa hay lướt qua mặt tôi, không hề dừng lại.
Tôi nheo mắt nhìn, hắn ta vừa giơ tay lên, lũ quỷ nhỏ đó liền dừng lại.
Mấy con tiểu quỷ kia mới bảy tám tuổi nhưng trông mặt lại tím tái, thoạt nhìn giống như cương thi, nhưng bầu không khí lại ngập tràn quỷ khí.
"Liễu Trường Minh, ngươi giấu Thanh Thanh ở đâu? Sư phụ ta ở đâu?" Tôi nhìn Liễu Trường Minh chằm chằm.
Liễu Trường Minh hơi nhếch khóe miệng lên, cười lạnh một cái: "Ngươi tới đúng lúc lắm, ngươi nói xem Thanh Thanh liệu có thích bộ đồ kịch này không?"
Liễu Trường Minh nhìn tôi và hỏi với một nụ cười khinh bỉ.
"Hừ, ngươi cảm thấy thế nào? Liễu Trường Minh, ngươi không cần ở đây lãng phí thời gian làm những chuyện vô bổ này, Thanh Thanh đã không liên quan gì đến ngươi nữa rồi."
Nhìn kỹ mặt hắn, ngoại trừ con mắt trái bị tôi chọc mù, mũi, miệng, lông mày và mắt phải chỉ có thể nói là nghệ thuật, khuôn mặt thanh tú đến từng đường nét.
Đứng với một người như vậy, chẳng ai có thể tỏa sáng hơn hắn ta.