Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 41: Móng Tay Gãy, Bả Rượu (1)




Cô ấy khóc nức nở làm Tôn Tử đau lòng khôn xiết. Nhìn thấy biểu cảm của cậu ta thì tôi biết cậu ta đã chìm đắm rất sâu vào đoạn tình cảm này rồi.
Tôn Tử vỗ về Phỉ Phỉ, chuẩn bị đưa cô ấy về phòng thì bị tôi gọi lại.
“Hai người định đi đâu?” Tôi chau mày hết nhìn Phỉ Phỉ lại nhìn Tôn Tử. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
“Minh Dương, tôi quyết định rồi. Hôm nay nghỉ ngơi một ngày, ngày mai tôi sẽ đưa Phỉ Phỉ xuống núi. Nơi này quá tà môn, chúng ta đều phải rời đi, nếu không?” Tôn Tử nhìn Kim Bằng rồi nói nếu không chúng ta sớm muộn gì cũng biến thành bộ dạng điên điên khùng khùng, cuối cùng tự hại bản thân mình như Kim Bằng.
Tôn Tử ôm Phỉ Phỉ cùng nhau đi về phòng. Tôi theo sát phía sau họ. Trận mưa này càng ngày càng lớn, rõ ràng buổi trưa bầu trời vẫn còn xầm xì, bỗng một tiếng sấm vang lên khiến tôi giật mình.
Tôi cùng Tôn Tử vào phòng, ba người ngồi mặt đối mặt với nhau, bầu không khí có chút gượng gạo.
Tôn Tử rót trà nóng cho tôi và Phỉ Phỉ. Thời tiết ngày càng lạnh, nhưng chúng tôi đều chỉ mặc áo mỏng bên ngoài.
Mặc dù trong tay đang cầm ly trà nóng nhưng trái tim tôi vẫn cảm thấy lạnh lẽo. Tôi nhìn kỹ căn phòng âm u rất đáng sợ này.
Đôi mắt to của Phỉ Phỉ nhìn chằm chằm vào tôi, trên miệng còn nở nụ cười nhàn nhạt.
“Tôn Tử, chúng ta ra ngoài đi, để Phỉ Phỉ nghỉ ngơi một chút.” Tôi đề nghị.
Tôn Tử nhìn tôi, trên mặt hiện ra biểu cảm khó xử. Tôi biết cậu ta đang lo lắng điều gì. Tên ngốc này đang lo cho Phỉ Phỉ, lo chúng tôi đi rồi cô ấy sẽ gặp nguy hiểm.
Chỉ là cậu ta không biết rằng, nếu ở lại, cậu ta sẽ gặp phải những chuyện rắc rối gì mà thôi.
Phỉ Phỉ nghe tôi nói xong thì quay qua nhìn Tôn Tử, nở nụ cười quyến rũ. Nụ cười đó khiến tôi nổi da gà.
“Chí Mậu, anh và Minh Dương ra ngoài đi, em buồn ngủ rồi.” Phỉ Phỉ yểu điệu nói với Tôn Tử. Cậu ta lưỡng lự mãi mới chịu gật đầu. Trước khi đi còn dặn dò Phỉ Phỉ nếu có gặp chuyện gì thì hét lớn cầu cứu.
Tôn Tử vừa nói vừa cẩn thận khám xét cẩn thận khắp căn phòng một lần, sau khi xác nhận không có điều gì khả nghi, mới đóng cửa sổ lại rồi đi ra ngoài với tôi.
Tôi và cậu ta một trước một sau ra ngoài. Ngoài phòng khách vẫn còn đặt một cỗ t.h.i t.h.ể, mặc dù tôi và Tôn Tử đều rùng mình khiếp sợ, nhưng để tra ra chân tướng, chúng tôi vẫn phải đi về phía cái xác.
Xác Kim Bằng đã được phủ một tấm vải trắng cẩn thận, bởi khuôn mặt anh ta khiến người khác không dám nhìn trực tiếp. “Minh Dương à, có lẽ chúng ta sẽ tìm ra manh mối gì đó trên người Kim Bằng.” Tôn Tử nhìn tôi.
Tôi biết rõ điều này, nhưng nếu bắt tôi quan sát kĩ t.h.i t.h.ể kia, đáy lòng tôi không khỏi cảm thấy sợ hãi, thật sự quá khủng khiếp!
Tôn Tử nuốt nước bọt, xốc lại tinh thần mạnh dạn tiến về phía trước, cậu ta vừa vén tấm vải trắng lên, liền kêu lên một tiếng rồi lùi ra sau ba bước.
“Meo meo.”
Một con mèo đen bên cạnh xác Kim Bằng nhảy vọt ra. Đôi mắt màu xanh lục của nó khiến người ta phải khiếp sợ.
Tôi cứ có cảm giác đây không phải một con mèo. Mặt của nó có vẻ rất giống mặt người, nhưng nhìn kỹ thì lại không khác những con mèo bình thường khác.
“Biến đi.” Tôn Tử bước tới dùng chân đá con mèo, nó phát ra tiếng kêu “méo” chói tai rồi chạy qua một bên.
Tôi nhìn bầu trời đen kịt, rồi nhìn cỗ t.h.i t.h.ể trước mặt, rất muốn bảo Tôn Tử thắp hết nến trong phòng lên.
Nhưng nhìn thấy cậu ta đã bắt đầu động tay, tôi cũng không thể chỉ đứng một bên nhìn.
Tôn Tử lật hết tấm vải trắng ra. T.h.i t.h.ể Kim Bằng đã bắt đầu cương cứng. Tôn Tử kêu tôi đốt nến chiếu sáng. Tôi đi tới cạnh bàn tìm quanh mà không thấy có diêm quẹt.
Cuối cùng may mà trên người Tôn Tử có bật lửa, cậu ta ném cho tôi. Tôi dùng sức bật lên, một khuôn mặt người bị lột da trong phút chốc hiện ra ngay trước mắt tôi. Tôi bị dọa tới mức kêu lên thất thanh, quăng bật lửa đi lùi ra sau mấy bước.
“Sao thế?” Tôn Tử nhìn tôi đầy kinh ngạc.
Tim tôi đập dữ dội, môi run lên va vào nhau, lắp bắp nói với cậu ta: “Tôn Tử, đằng sau, đằng sau có phải có người không?”
Tôn Tử thất kinh hít một hơi sâu. Ch.ết tiệt, bật lửa đã bị tôi quăng đi mất rồi, làm sao bây giờ. Trong màn đêm đen kịt ở phòng khách, chỉ cần nghĩ về khuôn mặt bị lột da đó mà chân tôi như muốn khuỵu xuống.
“Cộp cộp cộp, cộp cộp cộp” là tiếng bước chân sao. Ai vậy chứ?
Không lẽ là quỷ? Nhưng quỷ thường bay mà nhỉ?
Tôi thấy một ánh sáng mờ ảo từ từ hướng về phía mình, một khuôn mặt nhỏ thanh tú trẻ trung xuất hiện trước mắt tôi.