Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 400: Sư Phụ Mất Tích Rồi (2)




Hơn nữa, nó còn đang ôm chặt lấy Phạm Tú Tú trong tay.
"Hi hi hi!"
Nó phát ra một tiếng cười trầm thấp đáng sợ khiến tôi nổi cả da gà: “Thả cô ấy ra!”
Tôi nắm chặt cây roi Bách Quỷ trong tay, nhưng tôi không ra tay vì sợ lỡ tay làm tổn thương Phạm Tú Tú, Phạm Tú Tú nhìn tôi và Hạ Đông Hải: “Đừng quan tâm đến tôi, nó là huyết thi, không dễ đối phó chút nào. Tôi dù sao cũng chỉ là linh hồn thôi, mau ra tay đi, đừng sợ sẽ làm tôi bị thương."
"Hạp, hạp."
Huyết thi thấp giọng rên rỉ một tiếng, đầu lưỡi thoát khỏi kinh mạch lướt qua gò má của Phạm Tú Tú.
Tôi hét lên rồi lao về phía trước, huyết thi siết cổ Phạm Tú Tú, cô ấy đau đớn ngẩng đầu lên.
“Ra tay đi.” Hai tiếng rõ ràng phát ra từ trong miệng cô ấy.
Tôi nắm chặt cây roi trong tay, nhưng không quăng về phía đó, nhưng huyết thi lại đột nhiên buông tay, đẩy Phạm Tú Tú sang một bên.
Tôi lao đến ngay lập tức ôm chặt lấy Phạm Tú Tú trong lòng.
Hạ Đông Hải đã dùng dây thừng màu đỏ trói cổ huyết thi từ phía sau, thân thể huyết thi vặn vẹo, tốc độ của Hạ Đông Hải cực kì nhanh, trong nháy mắt đã quấn đối phương thành cái bánh ú.
Sắc mặt tên trộm mộ tái nhợt, kích động nhìn Hạ Đông Hải: "Anh cũng biết mấy cái này à? Hay là chúng ta cùng nhau làm ăn đi, anh ăn phần nhiều, chia tôi một chút là được."
“Cút ngay!” Hạ Đông Hải đẩy tên trộm mộ sang một bên.
Kẻ trộm mộ giãy giụa bò dậy, chỉ vào tôi và Hạ Đông Hải, lớn tiếng nói: "Ồ! Tôi hiểu rồi, các anh nhất định là tới đây để cướp mộ đúng không? Lại còn giả vờ giả vịt không theo cái nghề này nữa chứ.”
“Hết thuốc chữa.” Hạ Đông Hải từ trong túi vải lấy ra một con d.a.o găm màu đỏ, đ.â.m xuyên vào con huyết thi.
Đáng tiếc, ngay lúc con d.a.o găm sắp xuyên qua cơ thể, huyết thi đã xé toạc tất cả dây thừng màu đỏ trên người, gầm lên một tiếng rồi c.h.é.m vào n.g.ự.c Hạ Đông Hải.
Hạ Đông Hải suýt chút nữa nhảy dựng lên, bị hất tung lên không trung, lại nặng nề ngã xuống, phun ra một ngụm m.á.u tươi, nằm trên mặt đất một hồi, dường như không thể động đậy.
"Đông Hải? Đông Hải?" Tôi hét lên và chạy về phía Hạ Đông Hải.
Khóe miệng Hạ Đông Hải có vết m.á.u đỏ tươi, cậu ấy kéo chặt ống tay áo của tôi: “Đừng, đừng, đừng quan tâm tôi, nhanh lên, chạy đi.”
“Câm miệng!” Tôi cẩn thận kéo Hạ Đông Hải sang một bên.
Tôi vừa quay người đã dính ngay vào gò má đẫm m.á.u của huyết thi, dòng m.á.u lạnh băng lướt trên má khiến tim tôi không tự chủ được run lên.
"hi hi hi."
Nó cười, nhe hàm răng ố vàng, nghiêng đầu há cái miệng đẫm m.á.u sẵn sàng cắn đứt cổ tôi.
Tôi không kịp né tránh, đành nghiến răng dậm chân, lũ quái vật, lần này ông đây phải liều rồi.
Trước khi huyết thi cắn tôi, tôi há miệng cắn cổ con huyết thi một cái vào kinh mạch màu xanh lam của nó, từ khóe mắt tôi rõ ràng có thể thấy ánh mắt kinh ngạc của Hạ Đông Hải và Phạm Tú Tú.
Huyết thi co giật và phát ra một tiếng gầm gừ nhỏ, cố gắng đẩy tôi ra. Tôi dùng hết sức lực cắn đứt một miếng thịt của huyết thi rồi nhổ xuống đất, sau đó nhanh chóng đá cái huyết thi đi.
“Minh Dương?” Phạm Tú Tú nhìn tôi: “Anh… anh…. anh không sao chứ?”
“Cậu không sao chứ, Đông Hải?” Tôi quay đầu nhìn Hạ Đông Hải.
Hạ Đông Hải ôm n.g.ự.c loạng choạng đứng dậy, vỗ vỗ vai tôi: "Tiểu tử này, dữ dằn phết đấy nhỉ? Xem ra sau này không tùy tiện chọc vào cậu được rồi."
“Khụ, khụ, khụ.” Hạ Đông Hải còn chưa nói xong, liền bắt đầu ho kịch liệt.
Tôi lau m.á.u trên môi và nhìn xung quanh, huyết thi đã biến mất, tên trộm mộ cũng không còn nữa, trên mặt đất vẫn mơ hồ có thể nhìn thấy vài giọt máu, hình như là đang đi đến chỗ sư phụ.
Đạo mộ ơi là đạo mộ, thế mà vẫn chưa tỉnh ngộ à.
Có lẽ anh ta nghĩ rằng sư phụ sẽ ôm hết những đồ tùy táng trong quan tài, nên quay lại xem tình hình.
Đây mới là người thực sự rơi vào ngải tiền này, tôi và Hạ Đông Hải nhìn nhau một lúc rồi đồng thanh nói: "Đi đến chỗ tấm bia đợi tôi trở lại."
“Sao lại là tôi?” Hạ Đông Hải cau mày hỏi.
"Thế sao lại là tôi? Đó là sư phụ tôi đấy." Tôi hếch cằm.
“Đó là bố tôi!” Hạ Đông Hải trừng mắt nhìn tôi.
“Vậy cùng nhau đi.” Nói xong, tôi nhìn về phía Phạm Tú Tú phía sau, còn chưa kịp cất lời, cô ấy đã nói: “Minh Dương, em chỉ còn có mấy ngày, em muốn ở bên cạnh anh. "
Tôi gật đầu như một sự đồng ý ngầm, ba người chúng tôi quay lại lần nữa.
Trời quá tối, Hạ Đông Hải bật đèn pin lên.
Kết quả đi hồi lâu cũng không tìm được sư phụ, tôi nhìn Hạ Đông Hải: “Tôi nhớ chúng ta không hề đi xa mà? Sư phụ đâu?"
“Đây là nơi chúng ta gặp quan tài màu đen.” Hạ Đông Hải nhìn chằm chằm cái lỗ lớn trên mặt đất.
Đây cũng là chỗ chúng tôi đào tên trộm mộ lên, thằng nhóc đó lẽ ra phải đi về hướng này chứ, sao hắn ta cũng biến mất rồi?
"Sư phụ? Sư phụ?" Tôi hét lớn, xung quanh yên tĩnh một cách kỳ lạ.
Hạ Đông Hải bịt miệng tôi lại: “Đừng lớn tiếng như vậy, trời đã tối rồi, kêu to như vậy không sợ bị cương thi nhắm vào sao?”
Hạ Đông Hải cảnh giác nhìn xung quanh, xung quanh hoàn toàn trống rỗng, vì vậy nếu có bất kỳ điều gì kỳ lạ chúng tôi đều có thể dễ dàng.
Đèn pin trong tay Hạ Đông Hải run lên, sau đó cậu ấy tôi nhìn tôi hỏi: “Minh Dương, cậu nói xem, có phải lão già đó xảy ra chuyện gì rồi không?”
"Nói nhảm gì vậy, với kĩ năng đó làm sao sư phụ có thể xảy ra chuyện gì được? Đừng tự hù dọa mình nữa." Tôi cảm thấy rất bất an.
Đến đây sẽ gặp biết bao thứ thần thần quỷ quỷ, chúng mạnh những thứ trong trường nhiều, tôi và Hạ Đông Hải gần như bị vắt kiệt sức.
Cơ thể sư phụ ngày càng yếu đi, tôi lo rằng sư phụ không phải là đối thủ của cái xác khô đó.
Hạ Đông Hải nghe tôi nói như vậy, gật đầu liên tục, có chút lắp bắp nói: “Đúng vậy, cậu nói đúng, về mặt này ông ấy là nhất rồi, cái xác khô kia nhất định bị ông ấy đánh cho tơi bời."
“Hu hu hu”