Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 399: Sư Phụ Mất Tích Rồi (1)




Vảy đỏ? Trong đầu tôi lập tức nghĩ tới con rắn đỏ hai đầu.
Nhưng rắn hai đầu ở trong cơ thể tôi đã lâu, cũng không có tác dụng phụ gì, sao bây giờ đột nhiên lại thành như vậy?
Tôi sờ lên mặt, hoang mang tột độ.
Hạ Đông Hải cau mày: "Quên đi, bây giờ chúng ta không quan tâm nó như thế nào nữa rồi, chúng ta…..?"
Hạ Đông Hải còn chưa nói xong, mặt đất sau lưng tôi đã nứt ra, một luồng sát khí đáng sợ lao về phía chúng tôi.
"A A A A A A!" Tên đạo mộ hét lên, hai chân giẫm lên nhau rồi bất tỉnh.
“c.h.ế.t tiệt, đúng phiền mà!” Hạ Đông Hải cõng tên trộm mộ lên lưng, hét to bảo tôi chạy nhanh lên, tôi không dám quay đầu lại, dồn hết tốc lực chạy một mạch về hướng bia đá.
Phạm Tú Tú thở hổn hển đi theo tôi, tốc độ của cô ấy dường như ngày càng chậm lại, tôi quay đầu lại nhìn, cũng liếc thấy con “huyết thi” đang theo sao cô ấy.
T.h.i t.h.ể đó bị l.ột hết da, cả người đẫm m.áu, trông thật k.inh t.ởm.
Nó đưa tay về phía Phạm Tú Tú, tôi lập tức nắm lấy bàn tay đã trở nên vô cùng lạnh giá của cô ấy. Phạm Tú Tú ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn tôi.
“Đi thôi.” Tôi nhẹ nhàng nói.
"Minh Dương, cảm ơn anh." Phạm Tú Tú nhìn tôi với đôi mắt đỏ hoe.
Tôi đột nhiên cảm thấy mình rất quá đáng, cơ thể của Phạm Tú Tú giờ đây đã là của Thanh Thanh. Tôi nên cảm ơn cô ấy mới đúng, chính cái c.h.ế.t của cô ấy đã giúp tôi giữ Thanh Thanh ở lại.
Vậy mà tôi lại?
“Minh Dương, mau tránh ra!” Hạ Đông Hải hét về phía tôi.
Tôi kéo lấy Phạm Tú Tú, lập tức ngã sang một bên, huyết thi lao thẳng về phía Hạ Đông Hải, Hạ Đông Hải nâng tấm bùa trong tay lên và dán vào trán nó.
Huyết thi há miệng đẫm m.á.u rống to, nhưng không hề dừng lại, ngược lại còn kéo tay Hạ Đông Hải, định cắn đứt cánh tay của Hạ Đông Hải. Tôi vội vàng đứng dậy, giơ roi Bách Quỷ quất về phía huyết thi, nó hơi lảo đảo, cả người bị tách làm hai.
“Cậu không sao chứ?” Tôi nhìn cổ tay Hạ Đông Hải bị trầy xước.
Hạ Đông Hải lắc đầu: “Không sao, chỉ là vết thương ngoài da nhỏ thôi.” Cậu ấy cúi người kéo tên trộm mộ từ dưới đất lên, vóc dáng tên này không nhỏ, Hạ Đông Hải phải dùng sức kéo, bước nào đi cũng phải loạng choạng.
Tôi nhờ Hạ Đông Hải dìu Phạm Tú Tú, còn tôi thì khom người cõng tên đạo mộ lên trên lưng.
Người tôi nóng bừng, tên trộm mộ chạm vào người tôi thì hét lên kêu bỏng.
Hạ Đông Hải giơ tay, hung hăng tát vào đầu tên trộm mộ một cái: "Thằng c.h.ế.t giẫm này, anh còn giả vờ giả vịt ở đây à? Nếu không gặp thằng xui xẻo như anh thì chúng tôi có thành ra thế này không?"
“Được rồi, đánh anh ta bây giờ có được gì đâu?” Tôi cố lật tên trộm mộ trên lưng lại.
Anh ta thì hay rồi, lại còn ngáy nữa. Thế ra tên này không phải ngất mà là ngủ à? Lửa giận trong tôi sục sôi lên.
Tôi đẩy anh ta xuống đất, tên trộm mộ lập tức mở mắt ra: "Làm sao vậy? Làm sao vậy?"
“Làm sao cái gì cơ?” Tôi quỳ xuống, nhìn chằm chằm vào kẻ trộm mộ.
Anh ta nhìn thấy khuôn mặt tôi thì lập tức hét lên: "Quái vật!"
"c.h.ế.t tiệt, cái đồ không biết tốt xấu nhà anh, hiện tại đi về phía trước chính là một tấm bia đá, anh rời khỏi nơi dưỡng thi này nhanh lên, bằng không khó giữ mạng đấy." Tôi nhìn tên trộm mộ, không muốn dài dòng nhiều nữa.
Tôi nghĩ, đổi lại thành bất cứ ai thì giờ cũng đã tỉnh táo rồi, rời khỏi đây giữ mạng là điều quan trọng nhất.
Nhưng hiển nhiên, tên trộm mộ này là một thằng não tàn: "Không, tôi không muốn, đến tay tôi còn gắn lại được rồi, không thể dễ dàng rời đi như vậy được."
"Tùy anh thôi, nhưng nếu bị cương thi nhắm tới thì đừng trách chúng tôi không cứu." Hạ Đông Hải nghiến răng nghiến lợi nói với kẻ trộm mộ.
“A a a!” Phạm Tú Tú kêu to một tiếng, Hạ Đông Hải cùng tôi quay đầu lại, nhìn thấy huyết thi bị cắt thành hai mảnh rơi trên mặt đất đã khôi phục nguyên hình.