Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 386: Mượn Xác Hoàn Hồn (2)




“Không xong rồi, không xong rồi!” Hạ Đông Hải đột nhiên hét lên, sư phụ xông ra ngoài, tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy Thanh Thanh đang nằm trong lòng tôi giống như đóa hoa đang lụi tàn.
“Minh Dương ôm Thanh Thanh ra đây đi.” Giọng nói của sư phụ truyền từ ngoài cửa vào.
Tôi cẩn thận từng chút ôm Thanh Thanh đi ra ngoài, vừa đi đến cửa phòng đã thấy Phạm Tú Tú dường như đã bất tỉnh nằm trên sàn.
“Phạm tiểu thư bị làm sao vậy?” Tôi đặt Thanh Thanh xuống, nhìn gương mặt như tro tàn của Phạm Tú Tú, luôn có cảm giác dường như cô ấy đã không còn thở nữa, bèn vươn tay sờ thử quả nhiên cô ấy đã không còn hơi thở nữa.
“Sư phụ?” Tôi thảng thốt nhìn sư phụ.
Sư phụ thở dài: “Vốn dĩ tối qua khí số của Phạm Tú Tú đã tận rồi, ta âm thầm dùng t.h.u.ố.c lá kéo dài mạng cho cô ấy nên mới sống được tới giờ, bây giờ vừa đúng lúc nhường cho hồn phách của Thanh Thanh nhập vào cơ thể của Phạm Tú Tú.”
“Ý của người là mượn xác hoàn hồn?” Tôi sửng sốt nhìn sư phụ.
Nhưng mà Phạm Tú Tú?
“Minh Dương, không có chuyện nào là có thể lưỡng toàn kỳ mỹ, hơn nữa cho dù Thanh Thanh không dùng thân xác của Phạm Tú Tú thì cô ấy khí số đã tận, cũng không thể sống lại nữa rồi, đầu thai chuyển kiếp tất nhiên tốt hơn thống khổ vùng vẫy đúng không?” Sư phụ nói xong ánh mắt đặt lên người Thanh Thanh.
Khóe môi Thanh Thanh khô khốc, ánh mắt càng lúc càng vô định.
Sư phụ ngẩng đầu nhìn đám mây trên bầu trời ngày càng tản đi, liền lập tức hét lên: “Sắp không kịp nữa rồi, Minh Dương con đem Thanh ôm qua đây, Tiểu Hải mau đi đốt ba nén hương, dán bù lên bốn bức tường xung quanh, nhanh lên!”
Không khí trong chớp mắt trở nên căng thẳng, tôi ôm Thanh Thanh đến trước mặt sư phụ, sư phụ lập tức ngồi xếp bằng xuống, từ trong túi lấy ra một thanh đoản đao, cắt một nắm tóc của Phạm Tú Tú, đặt ngay bàn chân Tú Tú sau đó đốt cháy.
Thanh Thanh vùng vẫy, hồn phách từ cơ thể của Thanh Thanh thoát ra, sư phụ đã từng nói, Thanh Thanh tội nghiệt quá nhiều, nếu như hồn phách không tìm được nơi gửi thác, sẽ bị tan thành tro bụi.
Chỉ là Thanh Thanh dường như không cách nào nhập được vào cơ thể của Phạm Tú Tú, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Đúng rồi muốn mượn xác hoàn hồn còn cần phải xem sinh thần bát tự? Có khi nào sinh thần của Phạm Tú Tú và Thanh Thanh không phù hợp không?
Đang lúc tôi hoảng loạn thì lại phát hiện không thấy hồn phách của Thanh Thanh nữa rồi? Mà nắm tóc kia đã cháy thành tro bụi rồi, thân xác của Thanh Thanh nhanh chóng thối rửa, bốc ra một mùi hôi thối. . Đọc 𝘵ruyệ𝙣 hay, 𝘵ruy cập 𝙣gay { TRuMTR 𝖴𝘠𝗲N.𝚟𝙣 }
Phạm Tú Tú vẫn an tĩnh nằm đó, không có bất kỳ động tĩnh nào.
“Sư phụ?” Không cách nào diễn tả được nỗi sợ của tôi lúc đó, giống như tội phạm tử hình đang chờ đợi đặc xá.
“Hứa Diệp? Hứa Diệp?” Cơ thể của Phạm Tú Tú cử động rồi, lông mi cô ấy đang động đậy, cuối cùng mở mắt nhín tôi.
Tôi luống cuống đứng đó, tôi không biết rốt cuộc đó là Phạm Tú Tú hay là Thanh Thanh.
“Không phải huynh nói sẽ không bỏ lại muội một mình nữa sao?” Khóe mắt của cô ấy đỏ lên nhìn tôi, cơ thể tôi không nhịn được run lên.
Đúng là Thanh Thanh không thể nào sai được, tôi ôm cô chặt lấy cô ấy, nhưng vì đó là gương mặt của Phạm Tú Tú làm cho tôi trong chốc lát không thể thích ứng được.
“Hoa Diệp? Có một chuyện muội muốn nói với huynh.” Thanh Thanh nắm chặt cổ tay tôi, nhìn dáng vẻ thì chuyện này chắc chắn rất quan trọng.
“Muội nói đi.” Tôi nhìn Thanh Thanh.
“Muội!” Thanh Thanh nhìn tôi, khóe miệng có chút run rẩy.
“Thanh Thanh có thai rồi!” Sư phụ không đợi Thanh nói xong đã ngắt lời cô ấy.
Ánh mắt của Thanh Thanh liền trở nên ảm đạm, lòng tôi đột nhiên phát run, vậy há không phải là quỷ thai sao?
“Nếu cô ấy mang quỷ thai, vậy, vậy đứa trẻ đó sẽ là căn nguyên của tội ác, hơn nữa còn hút lấy âm khí của hồn ma của Thanh Thanh, mang theo oán khí nặng nề nhất ra đời, đến lúc đó sẽ gây ra một trận đại họa.”
Đó là lời trước khi sư phụ từng nói, bây giờ Thanh Thanh có mang rồi, vậy không phải là?
“Đứa trẻ này, muội nhất định phải giữ lại.” Gương mặt Thanh Thanh quật cường, ngữ khi rõ ràng không thể thương lượng.
“Nhưng mà đứa trẻ này?” Sư phụ muốn nói gì đó rồi lại thôi: “Đứa trẻ này là của Minh Dương hay là Liễu Trường Minh vì cô làm pháp sự mà có?” Lời sư phụ hỏi làm Thanh Thanh ngừng lại.
“Là của Hứa Diệp.” Cô ấy khẳng định nhìn tôi: “Sau đêm đó, muội cảm thấy cơ thể không thoải mái, nhưng lại sợ Liễu Trường Minh sẽ hại huynh, nên mới nói dối là không thành công, Hứa Diệp, cuối cùng muội cũng có đứa con của huynh rồi.”