"Cô mau ngồi xuống." Sư phụ đỡ Phạm Tú Tú ngồi xuống, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của chúng tôi, cô ấy cười an ủi: "Tôi không sao, sức khỏe của tôi từ nhỏ đã yếu, tôi quen rồi."
Nhìn thấy bộ dạng của Phạm Tú Tú thật sự khiến người ta đau lòng, sư phụ không nói gì, bảo Phạm Tú Tú phải nghỉ ngơi thật tốt, chăm sóc bồi dưỡng cơ thể không phải chuyện một sớm một chiều.
Phạm Tú Tú ngoan ngoãn gật đầu và sắp xếp phòng cho chúng tôi.
Chúng tôi vẫn ở trong căn phòng mà chúng tôi đã ở trước đây, nhưng vừa mở cửa thấy trên mặt đất có rất nhiều lồng đèn đỏ và một số câu đối.
Hạ Đông Hải ngẩn người, cúi đầu nhặt lồng đèn lên hỏi: "Cái này dùng để làm gì? Còn mấy tháng nữa mới đến tết mà?"
“A, bởi vì tối mai *pháp sư sẽ cưới một cô gái tên là Thanh Thanh, cho nên cả thôn chúng tôi sẽ trang trí lồng đèn và dây hoa.” Phạm Tú Tú cẩn thận đặt chiếc lồng đèn sang một bên.
Hạ Đông Hải nhìn tôi, tôi nghiến răng nghiến lợi.
Ngày mai? Nhanh thật đấy?
“Ồ, vậy chúng tôi nghỉ ngơi đây.” Hạ Đông Hải đổi chủ đề.
“Ừm, các anh nghỉ ngơi đi.” Phạm Tú Tú nói xong xoay người đi ra khỏi phòng.
Tôi cởi áo khoác trực tiếp nằm lên giường, giả vờ nhắm mắt lại, đầu óc rối bời, sư phụ chắc cũng đoán được tôi đang nghĩ gì nên cũng không quấy rầy.
Ngày hôm sau, khi trời vừa sáng, tôi đã ngồi thẫn thờ trước cửa phòng khám.
Tôi thấy mọi người trong thôn đã treo lồng đèn lên từ sớm.
"Cạch cạch cạch"
Có tiếng bước chân từ trên lầu truyền đến, tôi ngẩng đầu lên thì thấy là Phạm Tú Tú, sắc mặt cô ấy có chút tái nhợt, nhìn thấy tôi thì mỉm cười.
“Dậy sớm vậy?” Cô ấy xoay người đi lấy đồ ăn cho tôi.
“Không cần, tôi không muốn ăn gì hết.” Tôi thẫn thờ nhìn những người đang treo lồng đèn. Phạm Tú Tú đi đến bên cạnh tôi, thấy người bên ngoài đang bận rộn, nên hỏi tôi có thể giúp cô ấy treo đèn lên không, nhưng tôi lắc đầu từ chối.
Treo lồng đèn? chúc mừng cho tên Liễu Trường Minh đó sao? Tôi không làm được.
"Anh sao vậy? Trông anh không vui lắm." Phạm Tú Tú ngồi xổm xuống bên cạnh tôi.
“Người phụ nữ mà *pháp sư muốn cưới chính là người tôi yêu sâu đậm.” Tôi hít một hơi thật sâu, nhìn những tấm vải đỏ chúc mừng, cảm giác như có hàng ngàn mũi kim đang đ.â.m vào tim mình.
Phạm Tú Tú tỏ ra ngạc nhiên, cô ấy im lặng một lúc rồi nhìn tôi: “Chẳng lẽ anh quay lại đây là muốn cướp dâu sao?”
“Đúng vậy.” Tôi trả lời mà không cần suy nghĩ.
"Minh Dương, ông ta là một *pháp sư, bây giờ có rất nhiều người ủng hộ ông ta, nếu như anh gây chuyện với ông ta, anh đã nghĩ đến hậu quả chưa?" Phạm Tú Tú rất lo lắng.
"Cùng lắm là ch.ết thôi. Vì Thanh Thanh tôi không sợ bất cứ điều gì." Tôi đã chuẩn bị tinh thần cho điều tồi tệ xảy ra nhất.
Phạm Tú Tú chăm chú nhìn tôi, cuối cùng khẽ nói: "Tôi thực sự ghen tị, tôi ghen tị với Thanh Thanh, cô ấy có một người như anh yêu cô ấy nhiều như vậy."
Trong mắt cô ấy thoáng nét buồn, nhưng lúc này tôi chỉ coi đó là tình cảm của người con gái đang đa sầu đa cảm chứ không nghĩ ngợi gì nhiều.
Tôi nhìn sư phụ và Hạ Đông Hải vẫn đang ngủ trong phòng, rồi nói với Phạm Tú Tú, mong cô ấy giúp tôi chăm sóc họ, tôi định lên núi một mình.
“Một mình?” Phạm Tú Tú nhìn tôi chằm chằm, rất lo lắng, chắc cô ấy lo lắng một mình tôi không thể đối phó được với Liễu Trường Minh và những tín đồ của ông ta.
Tại sao tôi lại không biết chứ? Chỉ là tôi không muốn liên lụy sư phụ và Hạ Đông Hải.
“Đây là chuyện riêng của tôi, vốn dĩ tôi nên tự mình giải quyết.” Tôi vừa nói xong lời này, Hạ Đông Hải còn đang nằm trên giường liền tỉnh giấc.
"Tên tiểu tử cậu đang nói cái gì vậy? Chuyện riêng của cậu?" Hạ Đông Hải vội vàng mặc áo khoác vào: "Tôi sẽ đi cùng cậu, đảm bảo sẽ giúp cậu giành lại Mộ Thanh Thanh."
Hạ Đông Hải nói rất nhẹ nhàng, tôi biết cậu ấy muốn làm cho tôi cảm thấy dễ chịu hơn.
Nhìn nụ cười hân hoan trên khuôn mặt của tất cả người dân bên ngoài, tôi đã nghĩ rằng lần "hỷ sự lớn" này của thôn Minh Hà sẽ bị tôi phá hỏng.