Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 381: Hỷ Sự Ở Thôn Minh Hà (1)




Liễu Trường Minh áp mặt vào má Thanh Thanh, hôn mạnh một cái, tôi tức giận lao về phía Liễu Trường Minh, nhưng cậu ta chỉ cần phất tay nhẹ, tôi đã bay lên không trung, ngã xuống đất một cách nặng nề.
"Phụt"
Tôi phun ra một ngụm m.á.u lớn, ôm n.g.ự.c cố gắng đứng dậy lại không đứng nổi.
“Minh Hứa Diệp, sau này tôi và anh không còn liên can gì đến nhau, anh đi đi.” Gương mặt tái nhợt của Thanh Thanh vô cùng lạnh lùng, hoàn toàn khác với dáng vẻ trước đây khi cô ấy ôm lấy tôi khóc lóc.
"Minh Dương! Minh Dương!" Hạ Đông Hải hét lớn một tiếng, chạy vào trong sân, nhìn thấy tôi nằm trên mặt đất, lại thấy Thanh Thanh và Liễu Trường Minh đang đứng cạnh nhau, sắc mặt lập tức u ám.
“Mộ Thanh Thanh, Minh Dương liều mạng vì cô mà lên núi, cô còn thông đồng với Liễu Trường Minh đối phó cậu ta, rốt cuộc cô có lương tâm không hả?” Hạ Đông Hải đỡ tôi lên: “Đi, chúng ta đi thôi, loại phụ nữ như này cậu còn muốn cô ta để làm gì, sớm muộn gì cô ta cũng hại ch.ết cậu, hơn nữa hai kẻ ma quỷ vừa độc ác vừa tàn nhẫn này mới là xứng đôi vừa lứa với nhau."
Hạ Đông Hải đỡ lấy tôi, muốn đưa tôi đi, nhưng tôi kiên quyết đẩy Hạ Đông Hải sang một bên.
Hạ Đông Hải ngây người nhìn tôi lắc đầu, lẩm bẩm nói rằng tôi là một trường hợp điển hình của việc bị trúng độc quá nặng.
Liễu Trường Minh khóe miệng nhếch lên, lộ ra nụ cười tà ác: "Nếu muốn, ngươi có thể ở lại uống rượu mừng của ta và Thanh Thanh?"
Tôi nắm chặt tay, trong tay phát ra tiếng răng rắc, một cơn tức giận xông thẳng lên đầu.
“Ngươi nằm mơ đi, Thanh Thanh là người phụ nữ của ta!” Tôi lớn tiếng hét lên.
Đôi mắt sâu thẳm của Liễu Trường Minh lập tức phát ra một luồng sát khí, Thanh Thanh đưa tay ra giữ Liễu Trường Minh lại.
"Anh đừng bận tâm đến loại người này? Cho dù có gi.ết anh ta, người khác cũng chỉ nói anh ức h.i.ế.p kẻ yếu." Dáng vẻ của Thanh Thanh khi kéo Liễu Trường Minh lại rất thân mật, khiến lòng tôi đau như cắt.
Nhưng cô ấy đã ngăn Liễu Trường Minh gi.ết tôi, điều đó có nghĩa là cô ấy vẫn còn quan tâm đến tôi.
“Thanh Thanh, anh biết em có nỗi khổ, nhưng bất luận là nguyên nhân gì, em cũng không thể gả cho loại người này.” Tôi cau mày nhìn Thanh Thanh.
Thanh Thanh nhìn tôi với đôi mắt lạnh lùng: "Kiếp trước của chúng ta đã kết thúc rồi, do tôi bị thù hận làm mờ mắt nên mới không ngừng bám lấy anh. Kể từ hôm nay anh Minh Hứa Diệp và tôi Mộ Thanh Thanh không còn bất cứ liên quan gì đến nhau."
Những gì Thanh Thanh nói rất dứt khoát, tôi cắn chặt răng nhìn Thanh Thanh.
Tôi thấy cô ấy xé toạc một góc trên bộ đồ màu đỏ của mình, điều này có nghĩa là ân đoạn nghĩa tuyệt sao?
"Nghe thấy chưa? Cút đi!" Liễu Trường Minh cười lạnh nhìn tôi chằm chằm, cửa gỗ chậm rãi đóng lại, tôi cố nén cơn đau trên người chạy về hướng cửa gỗ, trực tiếp bị một lực đẩy mạnh ra ngoài.
Hạ Đông Hải chạy tới, lập tức đưa tay đỡ tôi dậy, m.á.u từ khóe miệng chảy ra, tôi dùng sức đập tay xuống đất:“Tôi không tin, tôi không đấu lại cậu ta.”
Tôi loạng choạng đứng dậy, bỗng một bóng đen từ trên tường nhảy xuống.
“Sư phụ?” Sư phụ lúc nào cũng lúc ẩn lúc hiện.
Hạ Đông Hải cảm thấy nhẹ nhõm khi nhìn thấy sư phụ, cậu ấy vẫn luôn lo lắng cho sự an toàn của sư phụ.
"Minh Dương, đừng có lộn xộn nữa. Con cho rằng con có thể đấu lại Liễu Trường Minh sao? Đi với thầy, chúng ta rời khỏi đây trước." Sư phụ không đợi tôi đồng ý, nắm lấy ống tay áo của tôi, kéo tôi nhảy lên tường. Đương nhiên, Hạ Đông Hải đi theo sát phía sau, bên ngoài chùa có chiếc xe bò đậu sẵn, sư phụ đưa chúng tôi xuống núi.
Trên đường đi, trong lòng tôi đầy những suy nghĩ, tâm trí tôi tràn ngập những gì Liễu Trường Minh vừa nói rằng cậu ta sẽ kết hôn với Thanh Thanh.
“Tối nay chúng ta nghỉ ngơi ở đâu?” Hạ Đông Hải cố ý không gọi tiếng “ba”, có lẽ là bởi vì cậu ta cảm thấy nói trước sẽ thua.
Nhưng sư phụ không quan tâm: "Đi phòng khám."
"Phòng khám? Ông có nhầm lẫn không? Bác sĩ Phạm đó là người của Đỗ Hữu Phúc." Hạ Đông Hải nhìn sư phụ và nhắc nhở ông ấy.
"Bác sĩ Phạm hôm nay đã theo Đỗ Hữu Phúc đến thị trấn. Cô Phạm biết rằng chúng ta đi chung với nhau. Lúc cô ấy gặp tôi vào buổi trưa, cô ấy đã đưa cho tôi một ít lương khô. Chiếc xe bò này cũng là do cô Phạm cho tôi mượn". Sư phụ nói đến đây, sau đó ông lấy ra ít bánh đưa cho tôi và Hạ Đông Hải.
Thấy bộ dạng của tôi, Hạ Đông Hải bắt đầu tự mình ăn.
Khi xe bò đến trước cửa phòng khám đã là đêm khuya, trong phòng khám còn có ánh đèn, hẳn là Phạm Tú Tú đoán chúng tôi sẽ quay trở lại đây.
"Cô Phạm? Cô Phạm?" Sư phụ gọi.
"Khụ khụ khụ khụ khụ."
Có tiếng ho khan, Phạm Tú Tú ló đầu ra khỏi cửa sổ ở trên lầu, nhìn thấy chúng tôi cô ấy ngay lập tức bước xuống lầu. Bước chân rất hỗn loạn, giống như dừng lại một chút rồi lại tăng tốc, sợ chúng tôi đợi lâu.
“Cạch” một tiếng cửa mở ra, tôi thấy khuôn mặt cô ấy tái nhợt, trên trán lấm tấm mồ hôi, tôi liền đưa tay ra đỡ.
Cô ấy gượng cười đẩy tay tôi ra: “Em không sao”.
Hầu hết các cô gái ở thôn Minh Hà đều bảo thủ nên hành động vừa rồi của tôi bị cho là quá thân mật, cô ấy đứng giữ cửa, đợi chúng tôi vào hết rồi mới đóng cửa lại.
“Khụ, khụ, khụ.” Sắc mặt cô ấy tái nhợt, xem ra một khi cô ấy ho rồi rất khó ngừng lại.
Sư phụ đi về phía Phạm Tú Tú: "Cô Phạm, nếu cô không phiền, hãy để tôi bắt mạch cho cô."
“Anh biết y thuật?” Phạm Tú Tú kinh ngạc nhìn sư phụ.
Bây giờ sư phụ đang trong thân thể của Đại Ngốc, với bộ dạng vừa ngu ngốc chậm chạp này, nói anh ta biết y thuật cũng lấy làm lạ.
"Tôi biết một chút." Sư phụ vừa nói vừa nắm lấy tay của Phạm Tú Tú, sau khi nhìn một vòng, sắc mặt trở nên cực kỳ nghiêm túc, tôi nhìn vẻ mặt của sư phụ là biết bệnh tình của Phạm Tú Tú không đơn giản gì.
Trước đây bác sĩ Phạm đã gi.ết Tiểu Phân để ghép tim cho Phạm Tú Tú, nhưng bây giờ trông Phạm Tú Tú như thế này, ca phẫu thuật chắc chắn đã không thành công.
"Tôi, có phải bệnh nặng lắm không?" Phạm Tú Tú nhìn sư phụ hỏi.
Sư phụ do dự, không biết có nên nói với Phạm Tú Tú hay không.
Phạm Tú Tú cười khổ nói: "Ba tôi nói với tôi rằng tôi sắp khỏi bệnh rồi, nhưng chỉ có tôi mới biết, bây giờ tôi cảm thấy còn tệ hơn trước, tim tôi rất đau."
Phạm Tú Tú lại bắt đầu ho dữ dội khi cô ấy nói, và cô ấy áp chặt hai tay lên n.g.ự.c trước trái tim.