Thúy Nhi nhìn cuộn băng: “Họ nói không sai, anh à chúng ta hãy để chuyện này cho cảnh sát điều tra, chỉ là việc tối qua em làm sẽ….”
Thúy Nhi nhìn tôi, việc cô ta gi.ết người nếu bị tra ra cũng sẽ là tội ch.ết.
Vì nghĩ cho đại cục, tôi tự nguyện giúp Thúy Nhi giữ bí mật: “Chuyện đó tôi và Đông Hải sẽ không nói ra.”
“Anh à, vậy ngày mai anh xuất phát lên thành phố nhé, đem đoạn băng này giao cho họ.” Thúy Nhi quyết đoán hơn Phạm Tiến nhiều.
Phạm Tiến vẫn im lặng gật đầu nhả một ngụm khói. Tôi đưa số điện thoại của Triệu Húc cho Phạm Tiến, dặn anh ta tìm Triệu Húc.
Trước khi tôi và Hạ Đông Hải quay về đây đã nghe nói Triệu Húc được phục chức rồi. Tôi tin tưởng vào sự công tâm của Triệu Húc, đưa bằng chứng này cho anh ta, anh ta nhất định sẽ có cách giải quyết.
Cho dù đã sắp đặt xong xuôi mọi việc, chúng tôi vẫn ngồi trong phòng cả đêm không ngủ, vẻ mặt ai nấy đều trầm lặng.
Hôm nay đã là ngày thứ ba Thanh Thanh bị mất nội đan, nếu tôi không quay về thì có lẽ sẽ không còn được gặp cô ấy nữa.
Hạ Đông Hải thì lo cho sư phụ. Anh em Phạm Tiến và Thúy Nhi, phải gọi là Phạm Thúy Nhi mới đúng, cô ấy vì cố ý tiếp cận Đỗ Hữu Phúc mà thay đổi họ, anh em hai người họ thì lo lắng có thể báo thù cho cha mình không. Lương Uyển Doanh chắc vẫn đang nghĩ tới Vương Thành.
Cứ ngồi như vậy cho đến khi trời sáng, tôi bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị về thôn Minh Hà. Hiện giờ vẫn không thể để Nhị Cẩu Tử về được. Nó chỉ là một đứa trẻ, nhỡ không cẩn thận mở miệng nói ra chuyện ở nhà Phạm Tiến vậy thì anh ta sẽ gặp rắc rối lớn, cho nên chỉ có thể nhờ Lương Uyển Doanh chăm sóc chiếu cố.
Thúy Nhi và Phạm Tiến cùng đi lên thành phố tìm Triệu Húc, tôi và Hạ Đông Hải xuất phát về thôn.
Chúng tôi cải trang ít nhiều sau đó ngồi xe khách về thôn. Cái xe này vẫn như cũ rung lắc dữ dội, cũng may lần này sức khỏe của tôi và Hạ Đông Hải đều tốt nên không có vấn đề gì.
Xe rung lắc không biết qua bao lâu khi vừa đến đầu thôn tôi đã nhìn thấy có mấy chiếc xe hơi đỗ ở đó. Mới đầu tôi còn nghĩ là tay sai của Đỗ Hữu Phúc, sau mới biết là của tín đồ đến gặp pháp sư.
Tôi và Hạ Đông Hải hòa lẫn vào với đám đông, cố gắng hết sức không để bản thân quá nổi bật dễ bị nhận ra.
Hạ Đông Hải kéo góc áo tôi, tôi quay đầu lại thấy cậu ta đang hướng mắt về phía nhà của Nhị Cẩu Tử. Cúc Hương đang quỳ trên mặt đất đốt tiền giấy.
Cô ta chắc nghĩ rằng Nhị Cẩu Tử đã ch.ết nên mới đau lòng bi thương đến vậy.
Dáng vẻ gầy yếu bất lực của cô ta trông rất đáng thương. Tôi nhìn xung quanh, xác nhận không có ai chú ý đến hai người chúng tôi thì mới chầm chậm đi về phía Cúc Hương.
Cúc Hương khóc đến khản tiếng vẫn chưa phát hiện ra chúng tôi.
“Khụ khụ khụ.” Hạ Đông Hải cố ý ho hắng mấy tiếng khiến Cúc Hương ngẩng đầu lên nhìn chúng tôi. Cô ta dường như đã nhận ra sự hiện diện của chúng tôi, giọt nước mắt chảy ra từ đôi mắt đang mở to kinh ngạc.
“Là các người? Nhất định là các người đã hại Nhị Cẩu Tử.” Cúc Hương cực kỳ kích động, bắt đầu la hét. Tôi lập tức bịt miệng cô ta lại: “Cô đừng kích động, tôi không hề hại Nhị Cẩu Tử. Cô là mẹ của nó cô chắc phải biết người ta đã động tay động chân lên người nó, chúng tôi là đang giúp nó.”
Tôi vừa nói ra câu này, Cúc Hương lập tức yên lặng. Cô ta là mẹ ruột của Nhị Cẩu Tử ngày ngày ở cạnh nó, trên lưng Nhị Cẩu Tử bị khâu vá hẳn là trong lòng cô ta biết rất rõ.
“Nơi này không thích hợp, chúng ta vào trong nói chuyện.” Hạ Đông Hải thấy người đi lại nườm nượp nên nhắc nhở.
Cúc Hương gật đầu, lập tức mở cửa đưa hai chúng tôi vào trong, đóng cửa lại sau đó quỳ xuống.
Cô ta van nài chúng tôi trả Nhị Cẩu Tử lại. Tôi thấy dáng vẻ đau khổ của Cúc Hương lòng thầm nghĩ một người phụ nữ thương con mình như vậy sao lại để con mình phải chịu sự đau đớn đến như thế chứ?
“Tôi chắc các anh nhất định có hiềm khích khúc mắc gì đó với Đỗ Hữu Phúc, nhưng con trẻ vô tội. Người dân trong thôn đều nói Nhị Cẩu Tử là con của Đỗ Hữu Phúc, nhưng thực ra nó là do tôi và Lý Nhị sinh ra, Đỗ Hữu Phúc không có khả năng sinh sản.” Cúc Hương rơi lệ giải thích với tôi.
Không thể sinh sản cũng là ông trời trừng phạt Đỗ Hữu Phúc. Hắn có nhiều tiền thì sao chứ, đến cuối cùng cũng không có người thừa kế, tiền cũng đâu thể mang theo xuống mồ được.
“Cô vì bản thân được sống sung sướng nên đã hy sinh chồng con mình?” Hạ Đông Hải giơ tay sờ vào cột gỗ vững chắc trong cái đình.
Cúc Hương cật lực lắc đầu, nói cô ta bị ép vào đường cùng.
Chồng cô ta biết vợ mình mang thai, vì muốn cho vợ và con trai có được cuộc sống sung túc nên đã đi lên trấn làm thuê, nhưng ai ngờ được chiếc xe đó giữa đường đã xảy ra chuyện.
Lý Nhị không ch.ết, nhưng toàn thân bại liệt, điều này so với cái ch.ết thì có gì khác nhau.
Để chăm sóc Lý Nhị đồng thời nuôi dưỡng con trai, Cúc Hương chỉ có thể chịu nhục đi theo Đỗ Hữu Phúc, như vậy một nhà ba người mới có thể tiếp tục sống.
Nghe những lời này tôi cũng cảm thấy chua xót. Một người phụ nữ yếu đuối phải gồng gánh cả một gia đình quả thực không dễ dàng.
“Vậy cô dự định cứ tiếp tục như vậy sao?” Hạ Đông Hải nheo mày nhìn Cúc Hương.
Cô ta không đáp, chỉ cúi gằm mặt. Tôi nghĩ nếu cô ta muốn tiếp tục sống, ngoại trừ con đường này ra thì không còn cách nào khác. Đây chính là cái mà người ta gọi là mỗi người một số mệnh.
“Cô yên tâm đi, đợi chúng tôi an toàn rời khỏi đây, Nhị Cẩu Tử sẽ an toàn về với cô. Thứ bên trong cơ thể nó cũng đã được lấy ra rồi.” Tôi an ủi Cúc Hương.
Cô ta nhìn chúng tôi, hiện giờ ngoài việc tin tưởng chúng tôi cô ta còn có thể làm gì khác?
Lúc tôi và Hạ Đông Hải chuẩn bị rời đi, cô ta vẫn không ngừng khóc cầu xin chúng tôi thay cô ta chăm sóc cho Nhị Cẩu Tử.
“Haiz, thật đáng thương.” Hạ Đông Hải lẩm nhẩm.