Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 378: Bằng Chứng Phạm Tội (2)




“Minh Dương, tôi để cậu lên xe là hy vọng chúng ta đều có thể đạt được những thứ mình mong muốn.” Phạm Tiến nói rồi chỉ vào cái ổ khóa mật mã két sắt: “Cậu biết mật mã mở khóa đúng không?”
Phạm Tiến ơi là Phạm Tiến, nhìn anh ta thật thà vậy nhưng dường như đã nhìn thấu được chúng tôi rồi.
“Không sai, nhưng nếu như tôi nói với anh khó tránh xảy ra việc anh sẽ tranh giành với tôi.” Tôi nhìn chằm chằm Phạm Tiến lạnh nhạt nói.
“Ha ha ha!” Phạm Tiến cười khoa trương: “Minh Dương, tôi biết thứ các cậu cần và thứ chúng tôi cần tuyệt đối không giống nhau. Thứ trong két này mà chúng tôi cần chỉ đơn giản là tiền, các cậu chắc không cần chứ?”
Phạm Tiến nói vậy tôi cũng coi như đã gỡ bỏ được nút thắt trong lòng, lập tức xoay mã số trên két. “Tạch” một tiếng đầu khóa đã bật ra, xem ra đúng như tôi và Hạ Đông Hải đã nghĩ.
Cái hòm sau khi được mở ra đã khiến Phạm Tiến rất thất vọng bởi bên trong không hề có một đồng nào, mà chỉ có một cuộn băng cát xét và một bản hợp đồng.
Nội dung của bản hợp đồng này là về việc phân chia chi tiết cổ phần nào đó, trong đó Đỗ Hữu Phúc chiếm bốn mươi phần trăm, cục trưởng Trương và trưởng trấn mỗi người ba mươi phần trăm.
Đỗ Hữu Phúc đúng là thông minh bị thông minh hại. Hắn ta giấu những thứ này ở trong đây ngộ nhỡ bị giao nộp lên cấp trên thì hậu quả sẽ như thế nào?
Tuy rằng nơi này hẻo lánh cách xa trung tâm, nhưng chuyện lớn như vậy bị phát giác ra nhất định sẽ có người xuống điều tra.
Đến lúc đó đám người Đỗ Hữu Phúc chắc chắn sẽ không được yên. Thúy Nhi hoang mang: “Anh, chuyện này là sao? Tại sao Đỗ Hữu Phúc không có đồng nào vậy?”
Giọng nói của Thúy Nhi nghe rất suy sụp: “Vì thứ này em đã phải trao thân cho Quý Lão Tam đó.” Cô ta nhìn cuộn băng và bản hợp đồng không đáng tiền thì cực kỳ thất vọng.
Anh? Tôi nhìn Phạm Tiến, lại nhìn Thúy Nhi, bọn họ quả thực là rất giống nhau.
“Thực ra chúng tôi là anh em, ba năm trước cha tôi có nói hợp tác làm ăn với Đỗ Hữu Phúc, chuẩn bị góp tiền xây xưởng. Đỗ Hữu Phúc cầm tiền của cha tôi xong thì lật lọng, cha tôi rất tức giận làm lớn chuyện mấy lần vẫn không có kết quả, trong lúc nghĩ không thông đã nhảy sông tự vẫn.”
Từ đó Phạm Tiến và Thúy Nhi quyết tâm báo thù Đỗ Hữu Phúc, phải lấy đi toàn bộ tiền của hắn.
Họ đã viết thư tố cáo Đỗ Hữu Phúc, lúc đó còn ngây thơ nghĩ rằng thành phố sẽ phái người xuống điều tra vụ này, không ngờ chờ mãi cũng không có ai tới.
Cuối cùng Phạm Tiến hiểu ra sức mình nhỏ bé không đấu được với quyền thế nên anh ta nghĩ ra cách sẽ lấy đi thứ mà Đỗ Hữu Phúc quan tâm nhất đó là tiền. Nhưng đáng tiếc, Đỗ Hữu Phúc quá xảo quyệt không cất tiền trong két.
Tôi cầm cuốn băng và hợp đồng lên, lạnh nhạt nói: “Những thứ này sẽ lấy mạng hắn.” Phạm Tiến và Thúy Nhi cùng nhìn tôi, Lương Uyển Doanh cũng tỏ ra nghi hoặc. Mọi người đều không nói gì nữa, giờ này có lẽ Đỗ Hữu Phúc đã về tới rồi.
Tôi bảo Phạm Tiến lái xe quay trở về. Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, chúng tôi sẽ ở ngay bên cạnh hắn.
Thứ nhất là để canh chừng hắn, biết nhất cử nhất động của hắn, thứ hai là cũng để hắn không dễ dàng phát hiện ra.
Đám người chúng tôi quay trở lại tiệm sửa chữa quả nhiên thấy có xe dừng trước biệt thự. Tôi cầm cuộn băng bảo Phạm Tiến dùng máy chiếu lên.
Phạm Tiến lôi ra một cái đài cũ được mua lại bắt đầu chiếu, hình ảnh hiện lên rất rõ ràng, là cảnh Đỗ Hữu Phúc, cục trưởng Trương và trưởng trấn cùng nhau ăn cơm.
Bọn họ cười nói nâng ly chúc mừng vẻ mặt tươi như hoa nhìn đã biết không phải nói chuyện tốt đẹp gì.
“Tới lúc đó những ngọn núi xung quanh Minh Hà thôn sẽ đều do chúng ta thầu, còn có tượng Phật ở miếu Trình Dục trên trấn tôi đã nhờ người tới kiểm định, thực sự là đồ cổ, chúng ta có thể bán ra nước ngoài.” Đỗ Hữu Phúc mỉm cười nham hiểm.
“Lão Đỗ à, vẫn là anh thông minh, có thể nghĩ ra được con đường phát tài này. Đợi chúng ta kiếm được mớ tiền đó xong có thể ra nước ngoài rồi.” Cục trưởng Trương nhấp một ngụm rượu vui vẻ nói.
Hừ, xem ra những người này huy động vốn xây nhà máy axit sunfuric đều là giả. Bọn họ muốn huy động thật nhiều tiền, sau đó dùng giá rất thấp mua lại đất đai trong thị trấn rồi xua đuổi người dân trong trấn đi.
Tới lúc đó họ có thể thỏa sức vơ vét tượng Phật đồ cổ nơi này mang đi bán, thật thông minh.
“Cuộn băng và hợp đồng này có thể định tội bọn khốn kiếp này rồi.” Tôi nghiến răng nghiến lợi nói.
Phạm Tiến nhìn Đỗ Hữu Phúc trong băng ghi hình cũng nắm c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm.
Thúy Nhi nghĩ ngợi: “Nếu như Đỗ Hữu Phúc xảy ra chuyện vậy bác chúng ta thì sao? Bác ấy sẽ làm thế nào? Lúc đó Đỗ Hữu Phúc sẽ không quay ngược lại cắn ông ấy một nhát chứ?”
Phạm Tiến chau mày yên lặng ngồi một bên, dường như anh ta cũng đang cân nhắc vấn đề này.
“Bác của các người là cùng một bọn ô hợp với Đỗ Hữu Phúc, nói không chừng việc lừa tiền đầu tư của cha các người năm đó cũng có phần của ông ta, cho nên phải giao bằng chứng lên cho cấp trên điều tra.” Không biết từ bao giờ Hạ Đông Hải đã đứng ở trước cửa phòng.
Phạm Tiến lắc đầu: “Không thể nào, bác chúng tôi không phải người như vậy.”
“Vậy anh sợ cái gì? Nếu đã không phải thì cứ việc đem bằng chứng đi tố cáo bọn họ.” Tôi nhìn Phạm Tiến: “Có những sự việc không đơn giản như chúng ta tưởng tượng, nếu ông ta cũng nhúng tay vào việc hại cha anh, vậy không phải các anh đang bao che cho người xấu sao?”
Nghe tôi và Hạ Đông Hải nói vậy, Phạm Tiến đã do dự, anh ta ngồi một bên yên lặng hút thuốc.