Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 377: Bằng Chứng Phạm Tội (1)




Lương Uyển Doanh bàng hoàng cười gượng: “Trừ khi cô ấy đi giày cao gót, nếu không thì là Đông Hải đã nhìn nhầm, hoặc có thể cái người đó không phải là Tiểu Liên.”
Không phải Tiểu Liên? Sao có thể chứ?
Tôi vỗ đùi mình một cái, đúng thế, người đó không phải Tiểu Liên, cuối cùng thì tôi đã biết điểm không đúng ở đây là gì. Tiểu Liên trước kia khi vẫn còn là người làm đã thường xuyên làm bít tết nửa sống nửa chín cho tôi.
Cô ấy còn nói vị m.á.u tanh rất ghê, lúc cô ấy nhìn thấy bít tết thì rất sợ hãi, sau này tôi mới biết cô ấy sợ máu.
Tiểu Liên rất rụt rè nhút nhát, bình thường đến nói to còn không dám sao cô ấy có thể đột nhiên ra tay gi.ết ch.ết Quý Lão Tam và Thúy Nhi chứ? . Đọc‎ 𝒕𝘳u𝐲ệ𝑛‎ chuẩ𝑛‎ khô𝑛g‎ quả𝑛g‎ cáo‎ {‎ 𝐓𝘳𝑈m𝒕𝘳u‎ 𝐲ệ𝑛﹒V𝑛‎ }
Còn có một điểm nữa, chính là cách xưng hô của Tiểu Liên với tôi ngày hôm nay.
Cô ấy vừa mở miệng đã gọi tôi là Minh Dương, trước kia cô ấy đều xưng hô là Minh thiếu gia. Mặc dù tôi đã nói cô ấy nên đổi cách xưng hô gọi thẳng tên tôi nhưng cô ấy vẫn cảm thấy như vậy không quen.
Điều này đã trở thành thói quen không dễ thay đổi.
Sau khi liên kết các điều này lại với nhau tôi thực sự nghi ngờ Tiểu Liên của hiện tại không phải là Tiểu Liên thực sự.
“Không phải Tiểu Liên, vậy có thể là ai?” Hạ Đông Hải nhìn tôi. Tôi nghĩ kỹ lại cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ.
“Phải rồi hình như vừa nãy lên lầu tôi có nhìn thấy một bóng người, không biết có phải là Phạm Tiến không, chân cầu thang còn để một vali hành lý.” Hạ Đông Hải nói xong thì muốn lập tức muốn vùng dậy.
Hành lý? Xem ra Tiểu Liên giả này muốn cùng người nào đó rời khỏi nơi này? Không được tôi phải lập tức ngăn họ lại, rất có thể thứ mà chúng tôi cần đã bị bọn họ lấy đi rồi.
“Tôi đi với cậu.” Hạ Đông Hải không yên tâm để tôi đi một mình vội vàng muốn xuống giường.
“Cậu đã thành ra thế này rồi đi theo còn vướng thêm.” Tôi ấn cậu ta trở lại giường.
“Tôi đi cùng cậu.” Lương Uyển Doanh nhìn tôi: “Cậu đi một mình đúng là không an toàn, Đông Hải phiền cậu giúp tôi chăm sóc Nhị Cẩu Tử. Thằng bé đang bị sốt nhẹ vẫn ngủ li bì, nếu tối nay chúng tôi vẫn chưa quay trở lại cậu hãy cho nó uống thuốc. Thuốc tôi để ở đầu giường Nhị Cẩu Tử.”
Lương Uyển Doanh dặn dò vài câu xong thì lập tức giục tôi xuất phát. Giờ không còn thời gian để lề mề nữa, chúng tôi lập tức xuất phát tới biệt thự. Tôi nhìn thấy xe của Phạm Tiến đã đổ ngay trước cổng biệt thự, cửa sau của biệt thự cũng đang mở.
Xem ra Phạm Tiến và Tiểu Liên giả quen biết nhau. Lương Uyển Doanh và tôi lập tức đi vào trong biệt thự phát hiện Phạm Tiến đang kéo vali hành lý và một két bảo hiểm to tương đương vali tiến về phía trước.
Anh ta nhìn thấy chúng tôi thì rất bất ngờ. Tôi và Lương Uyển Doanh bước nhanh về phía trước: “Phạm Tiến, rốt cuộc đây là chuyện gì vậy? Cô ta là ai? Tại sao hai người lại thông đồng với nhau?”
“Minh Dương, cậu nói gì vậy, tôi và Đỗ phu nhân thì có thể có quan hệ gì chứ, là Đỗ phu nhân nhờ tôi vận chuyển ít đồ.” Phạm Tiến cố nặn ra một nụ cười gượng gạo nhìn tôi.
Tuy rằng anh ta giải thích như vậy nhưng ánh mắt hoảng hốt đã bán đứng anh ta.
Tôi nhìn “Tiểu Liên” đứng bên cạnh cao giọng nói: “Lý Thúy Nhi, cô diễn giỏi quá đấy.”
“Cậu?” Những nếp nhăn hiện lên trên gương mặt không cảm xúc của cô ta, khỏi cần phải nói đây chắc chắn là lớp da giả, chúng tôi cũng suýt nữa đã bị cô ta lừa.
“Ha ha ha ha, các người cũng khá thông minh đấy.” Thúy Nhi nói xong thì lột lớp da trên mặt xuống.
Tuy đã có sự chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng khi nhìn thấy một màn này tôi vẫn bị dọa tới suýt nhảy dựng lên, quả nhiên là Thúy Nhi. Vậy người bị gi.ết tối qua rất có thể là Quý Lão Tam và Tiểu Liên.
“Cô đã gi.ết Quý Lão Tam và Tiểu Liên?” Tôi trừng mắt với Thúy Nhi.
Loại đàn ông như Quý Lão Tam ch.ết không đáng tiếc, nhưng Tiểu Liên vô tội, trước nay đều bị người khác dắt mũi, sau cùng lại ch.ết thảm như vậy.
“Cậu đừng có nhìn tôi như vậy, ai bảo họ ở đây chỉ vướng tay vướng chân chứ? Tôi không gi.ết họ thì làm sao lấy được cái vali này?” Thúy Nhi khinh thường liếc nhìn chúng tôi: "Lẽ nào dùng tốc độ như rùa bò của các người sao? Đến lúc đó Đỗ Hữu Phúc quay lại, đồ trong vali vẫn chưa lấy được."
Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm, không nói một lời. Tôi nhìn chiếc vali có khóa mã số không biết Phạm Tiến đã biết mật mã chưa.
“Các người đừng có đứng đực ra ở đây nữa, việc cấp bách là đưa cái vali này ra khỏi đây, bác tôi có gọi điện thông báo cho tôi nói trưa nay Đỗ Hữu Phúc sẽ quay trở về.” Phạm Tiến nói xong nhìn đồng hồ đeo tay đồng thời gia tăng tốc độ kéo vali và cái két bảo hiểm về hướng cửa chính, chất đồ lên xe sau đó lái xe hướng về phía bến xe của thôn.
“Các người định đi đâu vậy?” Tôi và Lương Uyển Doanh cũng theo lên xe nhưng hai người đó không nói cho chúng tôi biết họ muốn làm gì.
Hiện tại thấy hướng xe đi tới bến xe tôi có thể khẳng định họ đang chuẩn bị trốn chạy.