Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 373: Vụ Gi.ết Người Trong Nhà Kính (1)




Tôi nghĩ, nếu muốn giải quyết câu đố này, chúng ta bắt buộc phải đến biệt thự của Đỗ Hữu Phúc, nhưng tôi chỉ sợ sẽ đụng phải Đỗ Hữu Phúc thôi.
Hạ Đông Hải nghĩ đến việc đi cùng tôi, cậu ấy chớp mắt với tôi, ra hiệu cho tôi đi sang một bên thương lượng kế sách.
Dù sao bọn tôi cũng chỉ vừa mới quen Phạm Tiến, không biết trong lòng anh ấy nghĩ như thế nào, chuyện này không nên để cho quá nhiều người nhúng tay vào.
“Tối nay chúng ta lén đến nhà kính được không?” Hạ Đông Hải nhìn tôi hỏi.
Tôi gật đầu, với kỹ năng của mình thì hai chúng tôi lẻn vào nhà lão ta cũng không có gì khó.
Thấy hai chúng tôi thì thầm, Phạm Tiến biết chúng tôi không định nói kế hoạch cho anh ấy biết, khuôn mặt anh ấy lộ ra vẻ thất vọng.
“Tôi đi kiếm gì cho các cậu ăn nhé?” Phạm Tiến ngáp một cái: “Lát nữa sẽ có người tới lấy đống kim loại này, các cậu trốn trong phòng đừng ra ngoài là được.”
Chúng tôi gật đầu, nếu Phạm Tiến bị phát hiện là đang giúp chúng tôi, chắc anh ấy cũng gặp rắc rối lớn.
Ngay khi Phạm Tiến ra ngoài, chúng tôi lặng lẽ đóng cửa lại.
"Đừng đi, quá nguy hiểm rồi, nếu bị phát hiện, anh đã nghĩ tới hậu quả chưa?" Lương Uyển Doanh là một người phụ nữ thông minh, rõ ràng đã đoán được suy nghĩ của chúng tôi.
Tôi và Hạ Đông Hải cũng biết mình đang trong thế nhổ lông trong miệng cọp, nếu bị phát hiện hậu quả sẽ rất thảm, nhưng vẫn phải đánh liều một phen.
“Cô Lương, tối nay chúng tôi phải đến nhà họ Đỗ một chuyến, hãy giúp chúng tôi chăm sóc Nhị Cẩu Tử.” Tôi nhìn Nhị Cẩu Tử đang ngủ ngon, nói với Lương Uyển Doanh.
Cô ấy nhìn tôi, biết rằng sẽ không bao giờ thuyết phục được tôi nên không nói gì nữa, chỉ dặn tôi phải cẩn thận.
Sau khi Phạm Tiến cho chúng tôi ăn gì đó, anh ấy vẫn luôn bận rộn ở bên ngoài, Nhị Cẩu Tử tỉnh dậy liền kêu đau, Hạ Đông Hải nhờ Phạm Tiến mua một ít kẹo, đứa trẻ mới ngoan ngoãn không khóc nữa.
Mấy người chúng tôi đợi trong phòng cho đến tối, đến khi nghe thấy tiếng Phạm Tiến kéo cửa sập bên ngoài cửa hàng xuống, tôi và Hạ Đông Hải lập mới mở cửa bước ra ngoài.
Ở mấy thị trấn này thì bảy hoặc tám giờ đã là thời gian tắm rửa và đi ngủ rồi, Hạ Đông Hải và chúng tôi có thể đến biệt thự của Đỗ Hữu Phúc. “Tôi đi với mấy cậu nhé?” Phạm Tiến nghiêm túc nhìn tôi và Hạ Đông Hải.
“Cái này.....?” Vì để không bị phát hiện, đương nhiên là càng ít người đi càng tốt, cho nên tôi cũng không muốn Phạm Tiến đi theo, nhưng Phạm Tiến lại nói có thể canh chừng giúp chúng tôi.
Dù sao thì anh ấy cũng là người đã đưa hai chúng tôi vào thị trấn này, nếu chúng tôi bị bắt, anh ấy cũng sẽ chịu khổ.
Nghĩ cũng đúng, khi tôi và Hạ Đông Hải đi vào, ít nhất nên để lại một người trông coi cho chúng tôi, bằng không, nếu Đỗ Hữu Phúc đột nhiên quay lại, chúng tôi chẳng phải thành cá trong lồng rồi sao?
“Vậy cũng được rồi, anh đi với chúng tôi đi.” Hạ Đông Hải nhìn nói.
Lương Uyển Doanh từ trong phòng đi ra, nhìn ba người chúng tôi: "Cẩn thận, đừng để bị phát hiện, người đứng sau Đỗ Hữu Phúc là cục trường Trương đó! Mọi người không đắc tội được đâu."
Tất nhiên chúng tôi biết về những mối quan hệ này, nhưng Đỗ Hữu Phúc lại coi trọng thứ này đến vậy, lần này chúng tôi phải mạo hiểm bằng mọi giá.
"Đóng cửa lại, đừng ra ngoài, chưa nghe thấy tiếng của chúng tôi thì đừng mở cửa." Phạm Tiến nói với Lương Uyển Doanh.
Lương Uyển Doanh gật đầu, sau đó đứng ngây ra bên cạnh đống kim loại và lốp xe nhìn chúng tôi rời đi.
Biệt thự của Đỗ Hữu Phúc cách đây không xa, và chúng tôi vừa đi vừa thảo luận rằng nên vào bằng cửa sau.
“Mới giờ này mà trên đường đã không có người rồi sao?” Hạ Đông Hải nhìn xung quanh. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Phạm Tiến thở dài: "Không phải bởi vì ở đây sắp xây dựng nhà máy à? Rất nhiều người đã bán nhà chuyển đến thành phố sống, nên người ở đây càng ngày càng ít."
“Suỵt!” Tôi ra hiệu im lặng với họ.
Hai người họ lập tức dừng lại, tôi nhìn thấy một bóng đen đang lén lút quan sát từ cửa sau của biệt thự.
“Trộm?” Tôi híp mắt nhìn kỹ, hóa ra không phải trộm mà là Quý Lão Tam.
Người đàn ông này vẫn còn ở đây? Điều đó có nghĩa là Tiểu Liên hoàn toàn không rời khỏi đây như tôi đã nói, tôi thực sự không hiểu cô ấy có gì luyến tiếc mà phải do dự như vậy.