Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 360: Không Thể Phá Hủy (2)




“Đại sư huynh, đừng ép muội!” Thanh Thanh cắn chặt môi nhìn Liễu Trường Minh.
Liễu Trường Minh vươn tay về phía Thanh Thanh vỗ một cái, Thanh Thanh lập tức nôn ra một viên trân châu màu đỏ, Liễu Trường Minh lập tức bắt lấy viên trân châu đó.
Đó là nội đan của Thanh Thanh, Thanh Thanh đè lấy ngực, bởi vì trọng tâm không vững mà lùi về sau mấy bước mới đứng vững được.
“Đại sư huynh!” Thanh Thanh chui đi m.á.u ở mép miệng, mặt đầy khó tin nhìn Liễu Trường Minh.
Liều Trường Minh nắm chặt nội đan trong tay: “Chỉ cần muội gả cho ta, ta sẽ lập tức trả nó lại cho muội.”
Rõ ràng là hắn đang uy hiếp, Thanh Thanh trừng Liễu Trường Minh một cái, mở miệng hỏi: “Sư huynh, huynh nói cho muội biết, kiếp trước kẻ gi.ết ch.ết muội rốt cuộc có phải là huynh hay không?”
Ánh mắt thản nhiên của Liễu Trường Minh có chút d.a.o động:”Quan trọng sao?”
“Quan trọng.” Thanh Thanh không chút do dự trả lời.
Không đợi Liễu Trường Minh trả lời, Thanh Thanh liền nở nụ cười khổ: “Thật sự là huynh rồi?”
“Đúng, là ta, chính là ta! Nhưng mà vẫn không phải là vì muội sao? Lẽ nào muội nguyện ý sống một cách thoi thóp vậy sao? Lẽ nào muội nguyện ý bị dày vò đến ch.ết sao? Sư huynh chỉ muốn giải thoát cho muội.” Liễu Trường Minh mặt dày chối cãi.
“Hoa Diệp, muội?” Thanh Thanh chưa kịp nói xong, huyết lệ đã không ngừng lã chã.
“Thanh Thanh?” Nhìn dáng vẻ này của Thanh Thanh mà lòng tôi đau đến mức thở không được.
“Muội rốt cuộc là vì cái gì? Nhiều năm nay bởi vì báo thù muội mới? Muội rốt cuộc đang làm gì vậy?” Thanh Thanh ôm lấy tôi.
Một luồng m.á.u nóng xông lên n.g.ự.c tôi, cơ thể cứng ngắc của tôi đột nhiên mềm yếu không chút sức lực, giống như được đả thông các huyệt đạo vậy.
“Thanh Thanh, muội đừng khóc.” Tôi lấy tay lau đi huyết lệ trên gò má của Thanh Thanh.
“Hoa Diệp!” Cơ thể Thanh Thanh giật giật không nói hết được một câu hoàn chỉnh, trái tim bị dày vò hơn cả trăm năm nay ngay lúc này đây đã được giải thoát.
Liễu Trường Minh nhắm chặt mắt, trên trán đã lộ ra gân xanh.
“Thanh Thanh, ta mang muội rời khỏi đây.” Tôi một tay ôm Thanh Thanh đứng lên, cơ thể của cô ấy rất nhẹ, giống như một đám mây vậy.
“Mộ Thanh Thanh, muội nhất định sẽ quay lại đây.” Câu này của Liễu Trường Minh rít lên.
Bàn tay lạnh lẽo của Thanh Thanh ôm chặt lấy cổ tôi, lông mi nhẹ nhàng run lên, một lời cũng không trả lời hắn, chỉ nhỏ giọng nói với tôi: “Hoa Diệp, chúng ta đi thôi.” Tôi gật đầu, ôm Thanh Thanh đi về phía bên ngoài miếu.
“Aaaaa!” Phía sau truyền đến tiếng la hét giận dữ của Liễu Trường Minh.
Hắn ta không ngăn cản bọn tôi rời đi, tôi cũng lười nghĩ xem Liễu Trường Minh còn bày được trò gì, bởi vì chuyện cấp bách trước mắt là phải đem Thanh Thanh rời khỏi đây.
“Hoa Diệp, thả muội xuống đi.” Khi còn cách Minh trạch không xa nữa, Thanh Thanh đột nhiên kêu ngừng lại.
Tôi đặt Thanh Thanh xuống, khóe mắt của cô ấy dầy máu, ngữ điệu bình thản nói với tôi: “Huynh quay về đi, đem cái này đốt rồi hòa với nước cho bạn của huynh uống, cậu ta sẽ không sao nữa.”
Thanh Thanh đặt vào tay tôi một sợi tóc màu đen: “Đây là?”
“Của Liễu Trường Minh.” Thanh Thanh thấp giọng trả lời.
“Chúng ta cùng nhau trở về.” Tôi muốn nắm lấy tay của Thanh Thanh nhưng cô ấy tránh đi mất.
“Thanh Thanh, từ hôm nay trở đi ta sẽ chăm sóc tốt cho muội, mãi mãi cũng không bỏ lại muội một mình nữa, một bước cũng không rời khỏi muội.” Lúc tôi nói câu này, mắt của Thanh Thanh lóe lên tia sáng.
Cô ấy vẫn quan tâm tôi, nhưng vẫn không chịu đi cừng với tôi, sắc mặt cô ấy trắng bệt, nhẹ nhàng xoay người, nhân lúc tôi còn chưa kịp hồi thần, đã biến mất trong đêm tối.
“Thanh Thanh, Thanh Thanh! Tôi lớn tiếng hét.
“Đừng đến tìm muội nữa, các huynh trở về hết đi.” Lời nói của Thanh Thanh vang vọng bên tai tôi.
“Thanh Thanh!” Tiếng của tôi vang vọng khắp núi rừng, nhưng không nhận lại được bất kỳ câu trả lời nào.
Tôi nắm chặt sợi tóc trong tay, tuyệt vọng đi về phía Minh trạch, vừa về đến cửa là đụng mặt với sư phụ chuẩn bị đi ra.
“Minh Dương, cuối cùng con cũng trở về rồi, vi sư còn cho là con.” Sư phụ nhìn kĩ tôi một lượt, thấy tôi không bị thương mới thở ra một hơi.
“Sư phụ?” Tôi muốn đưa sợi tóc cho sư phụ.
“Đừng tự trách nữa, chúng ta cứu không được Đông Hải, vậy là số kiếp của nó, không ai có thể gánh thay nó được.” Sau một đêm dường như sư phụ đã bạc cả đầu.
Tôi để sợi tóc đó lên tay sư phụ, đem lời của Thanh Thanh nói cho sư phụ, phải lập tức đốt sợi tóc này cho Hạ Đông Hải uống.