“Chuông tiên ở đây, ma quỷ mau mau biến đi.”
Tôi và Thanh Thanh đang ôm nhau bỗng một âm thanh truyền tới tai tôi, Thanh Thanh đang ở trong vòng tay tôi đột ngột biến mất, tiếng chuông bên tai ngày càng lớn, tới mức nhói tai.
Tôi mở hé mắt phát hiện sư phụ mặt đầy mồ hôi đang đứng ngay trước mặt tôi. Thấy tôi đã tỉnh ông ấy thở phào một hơi, hạ chiếc chuông trong tay, ngồi xuống nắm lấy cánh tay tôi.
“Cậu vừa bị Mộ Thanh Thanh câu hồn!” Sư phụ giơ tay lau mồ hôi trên trán tỏ ra rất mệt mỏi.
Tôi ngẩn ra gật đầu, trên người vã mồ hôi lạnh.
Sư phụ nhìn tôi: “Ăn cái này đi.”
Ông ấy lấy ra một lá bùa đốt thành tro sau đó hòa vào nước đưa tôi uống. Tôi ngửa cổ nốc cạn một hơi hết.
Dạ dày truyền tới cảm giác đau đớn như bị thiêu đốt khiến tôi như muốn phát điên.
“Sư phụ?” Tôi ấn chặt bụng mình, co rúm người lại vì đau. Sư phụ kéo tôi dậy bắt tôi ngồi khoanh chân đọc tâm kinh: “Bây giờ cậu không được nghĩ gì hết, ngồi đây đọc tâm kinh. Tà khí trong người cậu lại mạnh lên rồi, giờ đến nội đan cũng không khống chế được nó nữa.”
Sư phụ suy luận rằng bởi vì tôi và Thanh Thanh tiếp xúc thân mật quá thường xuyên, oán khí trên người Thanh Thanh quá nặng đã áp chế nội đan trong người tôi.
“Khát quá, khát quá, lấy nước cho tôi.” Hạ Đông Hải tự mình lẩm nhẩm.
Sư phụ lập tức đứng dậy đi về hướng Hạ Đông Hải. Tôi rót một cốc nước lớn. Hạ Đông Hải hé mắt nhìn tôi, uống từng hớp lớn.
“Khát, khát quá.” Mặt Hạ Đông Hải đỏ lên.
Tôi đút liên tiếp ba ấm nước, cậu ta uống không sót giọt nào, cái bụng vốn teo tóp của cậu ta giờ đã phình ra nhưng miệng vẫn không ngừng kêu khát, sắc đỏ trên mặt vẫn chưa bớt.
Tình trạng hiện tại của cậu ta có gì đó không ổn, sư phụ đặt tay lên trán cậu ta, phút chốc lông mày chau lại.
“Cơ thể nó rất nóng nhưng mạch tượng vẫn ổn định, thật không bình thường.” Giờ đến sư phụ cũng phải cau mày hoang mang nhìn Hạ Đông Hải.
“Mắt trên cổ không phải đã cắt xuống rồi sao ạ?” Tôi nhìn đống da kinh dị trên mặt đất.
Sư phụ lắc đầu: “Ta từng nói rồi nếu Liễu Trường Minh không giải bùa chú chúng ta làm gì cũng đều vô dụng, đây là bùa chú ch.ết.” “Vậy giờ Đông Hải cậu ấy…” Tôi có dự cảm không lành, ánh mắt nhìn về phía cái bụng đang nhô lên của Hạ Đông Hải.
Sư phụ quả nhiên nhanh nhạy hơn tôi nhiều, ông ấy lập tức cởi áo Hạ Đông Hải, trên bụng cậu ấy đã mọc ra các nốt to màu đen.
Tôi kinh hãi lùi về sau nửa bước. Tôi hiểu rất rõ những nốt đen này sau này sẽ sinh ra những thứ đáng sợ như thế nào.
Bàn tay sư phụ đột ngột khựng lại sau đó đứng phắt dậy, trong miệng lẩm nhẩm: “Thật độc ác, ta dù có phải ch.ết cũng phải gi.ết tên ác ma đó.
“Khụ khụ khụ.” Sư phụ bỗng nhiên ho kịch liệt rồi thổ huyết. Ông ấy dùng tay bịt miệng, m.á.u tươi từ bàn tay chảy xuống.
“Sư phụ, người sao thế?” Tôi gấp gáp đỡ ông ấy.
Sư phụ lắc đầu im lặng trầm mặc hồi lâu mới rót cốc nước súc miệng nhổ ra đầy máu.
“Minh Dương, có chuyện này ta muốn nhờ cậu.” Ánh mắt của sư phụ nhìn chằm chằm vào tôi mang theo sự khẩn cầu.
Điều này khiến tôi có chút bối rối, tôi sợ bản thân mình không làm được.
“Chuyện gì vậy sư phụ? Chỉ cần là việc con làm được con nhất định sẽ làm.” Tôi nhìn ông ấy.
Sư phụ do dự không nói lên lời, tâm trí đang đấu tranh kịch liệt.
“Sư phụ, rốt cuộc là chuyện gì? Người mau nói đi?” Nhìn sắc mặt ông ấy rất nghiêm trọng có lẽ là chuyện không đơn giản.
“Nếu là nội đan của Mộ Thanh Thanh, ta nghĩ nó sẽ có tác dụng với tiểu Hải, nhưng…” Sư phụ rõ hơn ai hết tình cảm của tôi đối với Thanh Thanh.
Thanh Thanh dựa vào nội đan và dương khí để giữ cho t.h.i t.h.ể không bị thối rữa, nếu không có nội đan Thanh Thanh sẽ ra sao? Tôi không dám nghĩ nữa.
“Khát, khát quá, tôi muốn uống nước.” Hạ Đông Hải nheo mắt nhìn tôi.
Tôi đặt bình nước lên tủ đầu giường nhìn sư phụ: “Sư phụ, nếu như Thanh Thanh không có nội đan, cô ấy sẽ ra sao?”
“Cơ thể thối rữa.” Sư phụ không vì cứu Đông Hải mà lừa dối tôi, trực tiếp nói ra hậu quả.
Tim tôi run lên, cơ thể sẽ bị thối rữa?