Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 346: Bẫy Ngọt Ngào (2)




Ánh nắng hôm nay rất rực rỡ, nhưng trong viện trồng rất nhiều cây cối nên dường như chỉ có những ánh nắng yếu ớt chiếu xuống tới mặt đất. Thanh Thanh sớm đã không còn thấy bóng dáng nữa.
Nếu trên người tôi không có các vết tích lưu lại, tôi cũng không dám chắc có phải tối qua đã ở cùng Thanh Thanh.
“A a a.”
Một tràng tiếng la hét chói tai truyền tới kéo tôi từ trong suy nghĩ trở về hiện tại.
Đây là? Vương Thành? Hỏng rồi, tối qua tôi trầm luân với Thanh Thanh không biết Vương Thành sao rồi.
Tôi nhanh chóng chạy về phòng, cửa phòng mở toang, trên mặt đất còn có dấu chân đẫm m.áu. Tôi lập tức xông vào phòng, Vương Thành vốn nằm trên giường đã ngã xuống đất, bụng còn bị cắt làm đôi, nhìn thấy cả ruột bên trong lòi ra, quỷ thai đã biến mất.
Mắt anh ta mở trừng trừng nhìn tôi, ánh mắt tràn ngập oán hận từ trong xương tủy.
Sư phụ bảo tôi canh chừng anh ta, kết quả thì….
Chuyện này nhất định có liên quan tới Thanh Thanh. Tôi quay người định đi tới miếu của Liễu Trường Minh thăm dò, kết quả vừa bước ra ngoài đã gặp sư phụ bị thương: “Sư phụ? Người sao thế?”
Trên vai sư phụ m.áu vẫn chảy không ngừng, áo cũng bị rách một mảng, trước n.g.ự.c và chân đều chằng chịt vết thương, khóe miệng vẫn còn dính v.ết m.áu.
Xem ra là ông ấy đã trải qua một trận quyết chiến. Sư phụ không đáp lời tôi, đẩy tôi tránh ra, ngay lập tức nhìn thấy Vương Thành bụng đã bị cắt ra nằm trên đất thì hỏi tôi rút cuộc xảy ra chuyện gì.
Tôi cúi thấp đầu biết mình đã phụ sự ủy thác của sư phụ.
“Lại là vì người phụ nữ đó phải không? Minh Dương ơi là Minh Dương, cứ tiếp tục thế này cậu sớm muộn cũng sẽ ch.ết trong tay người đàn bà đó cậu tin không?” Sư phụ tỏ ra cực kỳ thấy vọng.
“Sư phụ, Thanh Thanh bởi vì con nên mới trở nên như thế này, là con đã hại cô ấy, con….” Tôi đối với Thanh Thanh vừa yêu lại vừa hổ thẹn, tôi không có cách nào đẩy cô ấy ra xa khỏi mình.
Sư phụ bất lực lắc đầu, sau cùng nắm chặt lấy cánh tay mình từ từ ngồi xuống cái ghế gỗ, rút từ trong túi của mình ra chu sa và bùa vàng, viết mấy chữ lên bùa rồi dán lên trán Vương Thành. Sư phụ nói với tôi nhất định phải đem t.h.i t.h.ể Vương Thành hỏa thiêu sau đó niệm chú vãng sanh, nếu không thì Vương Thành sẽ biến thành lệ quỷ đến tìm chúng ta.
Tôi gật đầu, sắp xếp một đống lửa dùng hỏa thiêu trong viện sau đó mang t.h.i t.h.ể Vương Thành để lên.
Sư phụ ho dữ dội, tôi thấy ông ấy lại bắt đầu hút thuốc cuốn rồi. Trong làn khói thuốc trắng mang theo hơi thở của sự ch.ết chóc. Tôi biết cơ thể sư phụ đã ngày càng yếu rồi.
T.h.i t.h.ể Vương Thành dần dần bị ngọn lửa nuốt trọn. Từng làn khói đen tỏa ra bốc lên trời, qua một lúc thì lửa tắt.
Tôi cúi người tiếp tục nhóm lửa, kết quả phát hiện hình như đống củi này bị ướt rồi, đưa tay ra sờ trên củi thì phát hiện một màu đỏ thẫm. “Ngao ngao ngao!” Vương Thành vốn dĩ đang nằm trên giá củi bỗng dưng bật dậy, tấm bùa dán trên trán anh ta không biết đã đi đâu mất từ lúc nào.
“He he he.”
Lão thái bà vung vẩy lá bùa trên tay nhìn tôi cười lạnh. Tôi còn đang ngơ ra chưa kịp phản ứng lại thì Vương Thành đã vồ lấy tôi đè nghiến xuống đất.
Sư phụ đang quay lưng lại với tôi, tôi định hét to gọi ông ấy nhưng thời khắc này miệng của Vương Thành đã sắp chạm tới cổ tôi rồi, việc cấp bách là phải dùng hết sức giữ đầu anh ta trước.
Anh ta gầm gừ như một con quái vật, nội tạng anh ta rơi ra lòng thòng trên người tôi. Mùi tanh nồng dính dớp lan ra khắp nơi.
“Hỏng rồi, sắp không trụ được nữa rồi.” Tôi cắn chặt răng, một luồng khí nóng bắt đầu lan tỏa khắp cơ thể cảm giác như cơ thể sắp bị thiêu đốt.
“A a a!” Tôi dùng sức vặn một cái, đầu Vương Thành từ trên người anh ta đứt ra.
“Minh Dương?” Sư phụ nghe thấy tiếng hét của tôi thì từ trong phòng chạy ra, thấy tay tôi đang cầm đầu của Vương Thành thì mặt mũi biến sắc hét lên: “Còn không mau bỏ xuống.”
Tôi vội vàng bỏ cái đầu xuống, lập tức đứng dậy. Hai con mắt trên đầu Vương Thành vẫn đang liếc ngang liếc dọc chuyển động qua lại, tay anh ta vẫn đang không ngừng vung loạn xạ về phía trước.
Hai cánh tay hình như vẫn muốn nhặt lại cái đầu, sư phụ rút từ trong túi ra lá bùa rồi đốt, dùng lửa đang cháy trên lá bùa thắp lên đống củi sau đó nhặt đầu Vương Thành vứt vào trong đống lửa.
Cơ thể Vương Thành bò theo hướng cái đầu vào đống lửa, những tiếng lách tách vang lên, cơ thể anh ta bị lửa thiêu đỏ rực sau đó không còn cử động nữa.
“Sư phụ.” Tôi nhìn cơ thể đang lảo đảo không vững của ông ấy lập tức lao tới đỡ.
Hơi thở của sư phụ dồn dập, ông ấy ấn chặt vào vết thương trên n.g.ự.c mình sau đó nheo mắt nói với tôi: “Minh Dương à, không giấu gì cậu, linh hồn của ta cùng thân x.ác của đại ngốc cho tới bây giờ vẫn chưa dung hợp hoàn toàn, cho nên bản lĩnh hiện tại của ta không bằng trước, dựa vào sức lực hiện tại của ta không thể đấu lại tên Liễu Trường Minh kia."
“Vậy giờ chúng ta phải làm sao đây sư phụ?” Tôi đỡ ông ấy từ từ đi vào phòng.
Sư phụ đút tay vào túi vải mò mẫm bên trong một lúc rồi lôi ra một hạt châu màu đỏ.
“Đây là?” Tôi nhìn chằm chằm vào hạt châu ngẩn ra.
“A? Mau đưa ta, đưa nội đan cho ta.” Lão thái bà hét lên.
Vốn dĩ bà ta đang đứng ở ngoài cửa yên lặng nhìn chúng tôi, tôi và sư phụ đều coi bà ta như người vô hình không thèm để ý.