Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 343: Cái Ch.ết Của Tiểu Phân (1)




Mặc dù trông Tiểu Phân không giống như đang nói dối, nhưng tôi vẫn muốn chắc chắn, vì vậy tôi đặt tay lên đầu Tiểu Phân, nhắm mắt lại để tìm ra sự thật.
"Cốc cốc cốc, cốc cốc cốc."
Có tiếng gõ cửa, Tiểu Phân đang tắm rửa ngâm nga trong bồn tắm lớn, nghe thấy tiếng gõ cửa, liền quay đầu lại hỏi: "Ai vậy?"
Ngoài cửa không có ai đáp lại, Tiểu Phân nghi hoặc đứng dậy, dùng khăn tắm quấn quanh người, đi về phía cửa gỗ, không quên hỏi: "Là Huệ Bình sao?"
Tiểu Phân nghiêng người cẩn thận lắng nghe động tĩnh ngoài cửa, nhưng bên ngoài vẫn lặng yên như tờ. Tiểu Phân đưa tay ra mở chốt trên cửa.
"Rầm" một tiếng, Tiểu Phân còn chưa kịp mở cửa, đã có người từ ngoài cửa xông vào, Tiểu Phân trực tiếp ngã xuống đất, người đàn ông xuất hiện đúng là bác sĩ Phạm.
Bác sĩ Phạm dường như đã chuẩn bị từ lâu, ông tôi bình tĩnh quay người đóng cửa lại.
"Bác sĩ Phạm? Ông…ông….ông định làm gì vậy?" Tiểu Phân vừa ôm chặt chiếc khăn tắm trên người vừa định hét to.
Bác sĩ Phạm nhanh chóng ngồi xổm xuống bịt miệng và mũi của Tiểu Phân lại, Tiểu Phân vùng vẫy trong tuyệt vọng, bác sĩ Phạm lại kéo Tiểu Phân lên và ấn thẳng cô vào nước tắm.
Tiểu Phân ban đầu còn cố gắng liều lĩnh đá chân, nhưng sau một lúc thì không còn phản ứng gì nữa, cơ thể cô ấy duỗi thẳng ra, có vẻ như đã ch.ết rồi.
Lúc này, bác sĩ Phạm mới buông Tiểu Phân ra, cẩn thận đặt tay lên mũi của Tiểu Phân, kiểm tra xem cô ấy còn thở hay không.
Sau khi chắc chắn Tiểu Phân đã ch.ết, bác sĩ Phạm lấy đồ đã chuẩn bị sẵn ra, việc đầu tiên ông tôi làm không phải là ch.ặt x.ác mà là lấy tim của Tiểu Phân ra.
Xem ra cái gọi là ch.ặt x.ác chẳng qua là để gây hoang mang cho người khác, khiến chúng tôi lầm tưởng rằng kẻ sát nhân là côn đồ. Thực ra, ông tôi chỉ muốn làm phẫu thuật ghép tim cho Phạm Tú Tú?
Đối với một bác sĩ, giải phẫu và m.ổ x.ẻ không phải là một việc khó khăn, bác sĩ Phạm thành thạo xử lí t.h.i t.h.ể của Tiểu Phân, còn lau sạch vết m.á.u trên mặt đất.
Động tác của ông ta vô cùng ổn định, ngay cả nước trong thùng gỗ cũng nhân lúc trời tối đem đổ đi, dường như không sợ bị phát hiện chút nào.
Tôi thở dài buông tay ra, Tiểu Phân nước mắt lưng tròng nhìn tôi, nghẹn ngào nói: “Tôn thiếu gia, tôi thật sự không lừa dối cậu, bây giờ hôm nào tôi cũng thức trắng. Tôi thực sự rất lạnh, rất đau, vậy nên tôi mới nghĩ đến chuyện bắt cậu làm thế thân, bởi vì ngoài cậu ra thì không ai nhìn thấy tôi cả.” Tiểu Phân liên tục xin lỗi tôi, cô ấy thực sự rất đáng thương.
Có điều, dù cho là ma nước cũng không nhất thiết phải hại người để tìm thế thân, tôi quyết định sẽ nhờ sư phụ siêu độ cho Tiểu Phân, như vậy vong hồn của cô ấy sẽ sớm được giải thoát.
Tiểu Phân nghe vậy thì vui mừng khôn xiết, cô ấy lau đi nước mắt trên mặt, nhỏ giọng hỏi: "Thật sao? Tôn thiếu gia vẫn còn bằng lòng giúp tôi sao?"
"Bất kể là người hay là ma, cũng đừng có tâm hại người, thiện ác cuối cùng sẽ có báo ứng." Tôi nói xong câu này, tự nhiên thấy mình càng ngày càng giống lão hòa thượng rồi.
Tiểu Phân gật đầu trong nước mắt.
“Đúng rồi Tôn thiếu gia, thực….thực ra, trước đây cậu từng hỏi tôi có từng thấy quỷ hồn nào khác ở đây không. Là tôi nói dối cậu, tôi đã từng thấy một nữ quỷ đồ đỏ và một nữ quỷ đồ lam. Bọn họ thường lượn lờ xung quanh ngôi nhà này." Nữ quỷ đồ đỏ và nữ quỷ đồ lam mà Tiểu Phân nói đến ắt hẳn là hai hồn phách của Thanh Thanh.
Tôi gật đầu với Tiểu Phân, nhìn ngôi nhà u ám, trong lòng thầm nghĩ có lẽ sẽ có thể gặp Thanh Thanh ở đây. Chỉ là bây giờ Thanh Thanh và Liễu Trường Minh là hội cùng thuyền, phải làm sao để Thanh Thanh hóa giải oán hận trong lòng đây?
"Minh Dương?" Hạ Đông Hải không biết đã đứng ở cửa từ lúc nào, dùng mũi ngửi: "Qủy khí? Tiểu tử nhà cậu, đừng nói là lại nghe con ma nữ đó dụ dỗ gì đấy nhé.”
"Thật ra cô ấy cũng rất đáng thương, tôi muốn sư phụ cứu cô ấy." Tôi cười với Hạ Đông Hải và nói.
"Chậc chậc chậc, có tâm Bồ Tát quá nhỉ? Có điều, bố tôi, à không, lão già kia bị thương rồi, chắc là không siêu độ được đâu. Để tôi làm cho." Hạ Đông Hải nói xong liền đi ra sân sau.
Tiểu tử này, miệng thì nói là đoạn tuyệt quan hệ, không còn dây mơ rễ má gì nữa, thế nhưng vẫn nhớ rõ vết thương của sư phụ trông như thế nào.
Tôi đi theo Hạ Đông Hải ra sân sau, Hạ Đông Hải lấy từ trong túi ra một tấm bùa, châm lửa đốt, sau đó ngồi khoanh chân trước giếng, nhắm mắt lại bắt đầu niệm chú.
Cậu ấy niệm chú ngày càng nhanh, một làn khói xanh bốc lên từ giếng, Hạ Đông Hải vỗ tay xuống đất, đưa tôi một cuốn Vãng Sinh chú.
Cậu ấy ho nhẹ, hắng giọng nói với tôi: “Cậu đọc cho kỹ đi, chắc phải mất một ngày đấy”.
Một ngày? Tôi thở dài, ngồi bên giếng,bắt đầu đọc mấy thứ khó hiểu này.
Hạ Đông Hải kéo một chiếc ghế gỗ đến, trong tay cầm một cái màn thầu không biết lấy từ đâu ra, hứng thú nhìn tôi đọc sách.
Bụng tôi cồn cào, thỉnh thoảng ánh mắt lướt qua mặt Hạ Đông Hải, cậu ấy lại làm ra vẻ cứng rắn nhắc nhở tôi: "Nghiêm túc đi! Bắt đầu lại từ đầu, nếu không sẽ không linh nghiệm đâu."