Hạ Đông Hải miễn cưỡng đồng ý với tôi, nhưng cậu ấy lại nhíu chặt mày, biểu cảm trên mặt vô cùng mâu thuẫn. Tôi hít sâu một hơi, nắm lấy dây thừng đi xuống giếng, từng bước một giẫm lên vách giếng.
Thành giếng trơn trượt, chân tôi giẫm lên mà không thấy có điểm tựa gì cả. Rất nhanh tôi đã trượt xuống đáy giếng, nước ở đáy giếng cao hơn n.g.ự.c tôi một chút, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc khiến tôi hoảng sợ.
Tôi hít một hơi thật sâu, nín thở rồi thò đầu xuống nước, thò tay mò mẫm dưới giếng, mò mẫm hồi lâu cuối cùng cũng tìm được một vật tròn xoe. Tôi dùng sức lôi thứ đó lên, thì ra là một cái đầu.
Tóc đã rụng hết, chỉ còn vài sợi thưa thớt, trên sọ còn có một chút thịt dính vào. T.h.i t.h.ể này sớm đã phân hủy hết rồi, căn bản không thể nhìn ra dáng vẻ ban đầu.
Tuy nhiên, tóc dài như vậy chắc là một người phụ nữ. Một tay tôi cầm cái đầu, một tay bám chắc vào sợi dây thừng muốn leo lên.
Kết quả, dưới chân hình như có thứ gì đó kéo mạnh tôi, lực không hề nhỏ, mực nước giếng vốn đã qua n.g.ự.c tôi, lại bị thứ gì bên dưới kéo lại, chân tôi không đứng vững được liền trượt một cái rồi ngã xuống.
Ở dưới nước, tôi bị sặc mấy ngụm nước bẩn và cảm thấy chóng mặt, khi mở mắt ra thì thấy Tiểu Phân đang kéo bắp chân của tôi? Tại sao, sao lại như vậy, tôi đang giúp cô ấy, tại sao cô ấy vẫn kéo tôi?
Tôi cố gắng đẩy tay của Tiểu Phân ra, nhưng tay cô ấy giữ chặt tôi như kìm, tôi cảm thấy như mình sắp c.h.ế.t đuối đến nơi.
Đúng lúc này, sợi dây thừng buộc quanh bụng tôi đột nhiên kéo tôi lên trên, tôi biết Hạ Đông Hải nhất định đã phát hiện ra điều gì đó không ổn nên đã ra tay cứu tôi.
Tôi cũng liều mạng đạp chân, cố gắng nổi mình lên. Tiểu Phân bị tôi đá mấy cái, đột nhiên buông tay ra.
Không thấy nữa rồi? Tôi vội đứng dậy, cố nắm lấy sợi dây leo lên thật nhanh.
Nhưng vào lúc này, lưng của tôi đột nhiên phát lạnh, vốn dĩ vết bầm trên người đã rất đau rồi, hiện tại lại như có gì đè lên lưng, khiến tôi căn bản không còn chút sức lực nào nữa.
Bàn tay tôi đang nắm chặt sợi dây thừng yếu ớt buông lỏng ra.
"Tiểu Phân! Thả tôi ra, tôi tới giúp cô, tại sao cô lại muốn làm hại tôi?" Tôi nghiêng đầu nhìn, phát hiện Tiểu Phân đang dùng đôi bàn tay trắng bệch phồng rộp, thối rữa bóp cổ tôi, ép tôi xuống nước bẩn..
Tôi ngẩng cao đầu, không chịu nhượng bộ.
Tiểu Phân đưa tay đặt lên đỉnh đầu tôi, ấn mạnh xuống nói: “Tôn thiếu gia, đừng trách tôi, tôi cũng chỉ là bị ép thôi, tôi cần một thế thân, cho nên……?”
Thế thân? Tôi không biết hai từ thế thân mà Tiểu Phân nói rốt cuộc có ý nghĩa gì.
"Minh Dương? Minh Dương?" Hạ Đông Hải đứng bên giếng gọi to tên của tôi, thấy tôi không đáp lại, Hạ Đông Hải có lẽ sốt sắng lắm rồi, bắt đầu điên cuồng kéo tôi lên. Tôi có cảm giác như chân mình đã rời khỏi đáy giếng, tôi được nhấc lên và nhanh chóng được kéo ra khỏi làn nước bẩn thỉu. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Hạ Đông Hải thấy tôi vẫy tay yếu ớt mới thở phào một hơi.
Tôi đạp mạnh vào thành giếng, nhanh chóng leo lên, vừa đến miệng giếng, Hạ Đông Hải liền đưa tay kéo tôi ra ngoài.
“Ọe”. Tôi gập cong người lại, bắt đầu điên cuồng nôn mửa.
Hạ Đông Hải vỗ vỗ lưng nhưng vẫn không quên mắng tôi: “Minh Dương, chuyện của cậu là sao vậy? Không phải cậu nói quan hệ của cậu với Tiểu Phân rất tốt à, sao trông cứ như cô ấy muốn lấy mạng cậu thế?”
Tôi nôn đến hơn nửa tiếng đồng hồ, Hạ Đông Hải hỏi vậy tôi chỉ biết lắc đầu, tôi cũng không biết tại sao nữa.
"Cậu thực sự cho rằng mình là mèo có chín mạng à? Sau này đừng bận tâm đến mấy chuyện tọc mạch này nữa, bớt rước họa vào thân đi.” Hạ Đông Hải che đi vết thương, trừng mắt nhìn tôi. Cậu ấy nói tôi như vậy, sợ rằng vết thương lại rách ra rồi.
Tôi vội đưa tay ra đỡ lấy Hạ Đông Hải, nhưng cậu ấy lại liếc tôi bằng một ánh mắt vô cùng chán ghét, lạnh lùng nhìn tôi nói: “Cậu mau đi tắm sạch chỗ nước bẩn trên người đi, thật là ghê tởm quá mà.”
Hạ Đông Hải bịt mũi, vẻ mặt vô cùng khoa trương.
Tôi chỉ biết cười khan một tiếng, sau đó đi vào phòng bếp xem trong vại còn nước không, nước trong vại vẫn còn hơn phân nửa, Hạ Đông Hải lấy từ phòng chái ra mấy bộ đồ kiểu Tôn Trung Sơn cho tôi thay.
“Minh Dương? Tiểu Hải?” Tiếng của sư phụ vang lên ngoài cửa, Hạ Đông Hải vẫn lạnh lùng đứng yên, còn tôi thì nhanh chóng chạy ra ngoài.
Sư phụ đã đỡ Vương Thành vào trong hành lang, Vương Thành đang kiễng chân, mỗi bước đi đều lộ ra vẻ đau đớn.
"Không phải cậu sẽ đưa tôi đi gặp pháp sư à? Người đâu? Tôi muốn gặp pháp sư, tôi muốn gặp pháp sư." Vương Thành yếu ớt gọi.
Tôi bước tới giúp sư phụ dìu Vương Thành vào phòng, Vương Thành nhìn thấy tôi liền cau mày hỏi có phải pháp sư đã đồng ý cứu anh ta rồi không?
Thấy tôi im lặng, tâm trạng anh ta trở nên vô cùng kích động.
Hai tay anh ta giữ chặt cổ áo tôi, đôi môi tái nhợt mở to: “Minh Dương, ít….ít nhất tôi đã cứu mạng cậu một lần, hôm đó ở Minh trạch nếu không phải có tôi và Tôn Chí Mậu, cậu đã c.h.ế.t từ lâu rồi."
Vương Thành đương nhiên không biết con người cao to đứng trước mặt anh ta chính là đứa nhỏ bị anh ta c.ắ.t c.ổ năm đó.
Sắc mặt sư phụ tái mét, đứng sang một bên không nói lời nào.
“Vương Thành, đừng kích động, chúng tôi đưa anh tới đây chính là để giúp anh.” Tôi đè Vương Thành xuống giường.