“Những người khác đều ch.ết rồi sao?” Tôi nhìn sư phụ hỏi.
Sư phụ lắc lắc đầu: “Còn duy nhất t.h.i t.h.ể của Lưu Mị Nhi là còn chưa tìm ra, chỉ sợ là cô ta chạy mất rồi.”
Trong những người ở đây chỉ có Lưu Mị Nhi là giảo hoạt nhất, tôi thiếu chút nữa là bại dưới tay cô ta, bây giờ cô ta còn sống, tôi muốn nói không biết lúc nào cô ta lại làm mưa làm gió.
“Tối nay, chúng ta nghỉ ngơi ở đây đi, nhưng mà Minh Dương, cậu con Đỗ Hữu Phúc và Liễu Trường Minh là cùng một giuộc, chúng ta không nên vội vàng lộ mặt, nếu không sẽ tự tìm đường ch.ết.” Sư phụ vừa nói, cơ thể liền run lên.
Tôi lập tức chìa tay dìu sư phụ, lúc nãy ông ấy ở trong phòng đánh nhau với Liễu Trường Minh, mặc dù cơ thể không có ngoại thương, nhưng nhìn sắc mặt của ông ấy cực kỳ kém.
“Sư phụ, người làm sao vậy? Có phải bị thương ở đâu rồi không?” Tôi lo lắng hỏi.
Hạ Đông Hải người vốn dĩ đang nằm trên giường tức giận ngồi dậy, nhìn về hướng của bọn tôi, từ mắt của cậu ta tôi có thể thấy được sự lo lắng của cậu ta dành cho sư phụ.
Sư phụ quay đầu nhìn về phía Hạ Đông Hải cười: “Tiểu Hải ba không sao?”
“Ông có sao hay không liên quan gì đến tôi? Tôi với ông đã cắt đứt quan hệ rồi.” Hạ Đông Hải còn cứng họng.
Sư phụ không nói lời nào, chỉ lấy từ trong túi ra một điều thuốc lặng lẽ hút, tôi nhớ sư phụ từng nói điếu thuốc này dùng để kéo dài mạng sống.
Hiện tại ông ấy hút điếu thuốc này, sức khỏe có lẽ thật sự rất không ổn rồi.
Tôi nhìn sư phụ, ông ấy lặng lẽ hút hai điếu, sắc mặt mới khá lên một chút, ông ấy nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, lại ngồi dậy đi về phía Hạ Đông Hải.
Hạ Đông Hải thấy sư phụ đến gần, liền cố ý quay lưng về phía sư phụ, sư phụ lặng lẽ ngồi xuống, chìa tay nhẹ nhàng sờ những con mắt trên cổ Hạ Đông Hải.
Pháp lực của sư phụ cao cường, tôi nghĩ nhất định có biện pháp giúp Hạ Đông Hải giải trừ lời nguyền.
“Sư phụ, Đông Hải bị dính lời nguyền.” Tôi đem mọi chuyện đã xảy ra kể cho sư phụ nghe.
Sư phụ nghe xong không ngừng thở dài, nói một khi trúng lời nguyền, muốn phá giải lời nguyền phải đích thân người nguyền rủa phá giải, không còn cách nào khác.
Để người nguyền rủa phá giải? Cái này thì sao mà được? “Hừ, không cần ông quản, dù sao cũng không ch.ết được.” Hạ Đông Hải không thèm quay đầu lại trả lời.
“Không ch.ết được? Đúng, con nói không sai, không ch.ết ngay được, nhưng những con mắt trên cổ con sẽ tiếp tục lan ra, cuối cùng cả người con, còn có trên mặt đều là con mắt, trở thành một quái vật, tùy ý Liễu Trường Minh bày bố sai khiến.” Sư phụ vừa nói vừa lấy tay bắt mạch cho Hạ Đông Hải.
Ông ấy nói bởi vì thân thể của Hạ Đông Hải khỏe mạnh, lúc trước còn từng uống nước phép và chu sa nên trấn áp được, bây giờ vẫn chưa lây lan nhanh như vây.
Nhưng mà, cho dù có kéo dài, vẫn tổn hại và gây nguy hiểm đến sức khỏe của Hạ Đông Hải.
Tôi vừa nghe liền có chút gấp gáp: “Vậy thì phải làm sao? Liễu Trường Minh biết Hạ Đông Hải là bạn của con, ông ta nhất định không dễ dàng bỏ qua cho Hạ Đông Hải.”
Sớm biết như vậy, nên để Liễu Trường Minh phá giải lời nguyền cho Hạ Đông Hải sau đó mới trở mặt với ông ta, bây giờ thì tốt rồi, thân phận bị bại lộ tất cả đều hết rồi.
“Lời nguyền của Tiểu Hải bây giờ vẫn chưa gấp lắm, người bạn đang mang quỷ thai ở dưới núi của các con mới là nguy hiểm cấp bách, cơ thể của cậu ấy bất cứ lúc nào cũng có thể bị quỷ nhi xé rách, hơn nữa quỷ nhi đó sẽ thành trung gian truyền đi lời nguyền.” Sư phụ nói đến đây liền bấm đốt tay tính toán, trong miệng lẩm bẩm gì đó.
Một lúc sau ông ấy mở mắt ra, nói với tôi bất luận thế nào cũng phải nghĩ cách đem Vương Thành rời khỏi y quán, nếu không rất nhanh thôi sẽ bị Liễu Trường Minh bắt đi.
“Sư phụ, con không hiểu tại sao Liễu Trường Minh cần người phụ nữ có ngày tháng năm sinh âm để sinh con cho hắn?” Tôi thấy Liễu Trường Minh không phải loại háo sắc, vì vậy đoán là hắn “lâm hạnh” những cô gái đó là vì muốn có quỷ thai.
Sư phụ ngẩng đầu, ánh mắt sâu xa nhìn tôi, lại không nói gì cả, lại cúi thấp đầu, như thế làm tôi có một cảm giác bất an kỳ lạ.
“Sư phụ, lẽ nào việc này có liên quan đến Thanh Thanh?” Tôi nghĩ ngoài việc này ra, sư phụ không có gì cần phải giấu tôi.
“Nếu con đã đoán ra, vậy ta nói cho con biết. Bởi vì Mộ Thanh Thanh muốn đứa con đã ch.ết của cô ta sống lại, vì vậy cần phải dùng một nghìn quỷ nhi cúng tế.” Sư phụ ngước mắt lên nhìn tôi: “Minh Dương, con không thể để người phụ nữ đó mê hoặc nữa.”
Tôi nắm chặt tay, trong lòng không nhịn được đau nhói.
Thanh Thanh muốn con của tôi và cô ấy sống lại vậy nên mới làm ra nhiều việc như vậy, cô ấy tạo nghiệt nhiều như vậy, tôi thật sự lo lắng sẽ cô ấy sẽ giống như lời sư phụ nói, không được siêu sinh.
Tình hình hiện nay, việc tôi có thể làm chỉ có dốc toàn bộ sức lực ngăn cản Thanh Thanh, hi vọng Thanh Thanh có thể dừng tay lại.
Sư phụ vỗ vỗ vai tôi: “Minh Dương, con bây giờ đừng nghĩ đến Mộ Thanh Thanh nữa, cánh tay của con ta bây giờ sẽ giúp con nắn lại, con chịu đựng một chút.”
Vừa nãy tôi không chú ý đến cơ thể mình, vừa nghe sư phụ nói vậy, tôi mới cảm nhận được cánh tay truyền đến một trận đau nhói.