Có âm thanh đang đuổi theo chúng tôi từ phía sau, Đại Ngốc bảo tôi đừng quay đầu nhìn, tôi cố gắng hết sức đ.â.m đầu chạy thậm chí còn không có cơ hội để thở.
Cũng không biết chạy bao lâu, Đại Ngốc đột nhiên lớn tiếng hô: "Dừng lại, mau dừng lại, chúng ta vào trong nghỉ ngơi một chút."
Tôi nghe thấy tiếng hét của Đại Ngốc, khi quay lại tôi không khỏi sững người, bởi vì nơi Đại Ngốc dừng lại chính là trước cửa nhà tổ của Minh Gia.
Không đợi tôi phản đối, thì Đại Ngốc đã đỡ Hạ Đông Hải vào trong rồi quay sang bảo tôi đóng cửa lại.
Tôi chỉ còn cách làm theo lời anh ấy nói, hơn một tháng nay Minh Gia không có người, mạng nhện giăng đầy, không khí u ám ớn lạnh.
Đại Ngốc quen thuộc nơi này, đưa Hạ Đông Hải vào phòng, lấy ra cái túi vải màu xám trên người anh ấy giống hệt của Hạ Đông Hải, xử lý vết thương cho Hạ Đông Hải.
Hạ Đông Hải nhìn chằm chằm cái túi to của Đại Ngốc, hỏi: "Anh là ai? Tại sao lại có cái túi như vậy?"
Đại Ngốc ngây người, sau đó đưa tay vuốt tóc Hạ Đông Hải: “Tiểu Hải, là ba đây.”
"Nhưng bộ dạng của anh?" Hạ Đông Hải chỉ vào mặt Đại Ngốc, Đại Ngốc thở dài một hơi.
“Đại Ngốc, anh đang nói bậy gì đó?” Mặc dù anh ấy cứu tôi và Hạ Đông Hải, nhưng tôi biết rất rõ gia cảnh của anh ta, sao bây giờ anh ta lại nói ra những lời khó hiểu này.
"Minh Dương, ta chính là sư phụ của con, ta ở Minh Gia bị Tôn Chí Mậu và Vương Thành c.ắ.t c.ổ họng, trước khi linh hồn bị tiêu diệt, ta đã nhập vào thân thể của Đại Ngốc." Anh ta nói rất nghiêm túc, nhưng tôi lại nửa tin nửa ngờ.
“Vậy anh chứng minh thế nào?” Tôi nhìn anh ta.
Anh ta ngây người liền nói: "Ta biết trên người con có Quỷ Diện Ban, ta còn cho con tâm kinh để con đọc mỗi ngày nữa, đây có phải là bí mật của ta và con không?"
"Sư phụ, đúng là người rồi? Người vẫn chưa chết?" Tôi kinh ngạc, nhưng nhìn gương mặt của Đại Ngốc tôi lại có chút khó xử.
Mà Hạ Đông Hải vẻ mặt ngây dại: "Vậy, anh làm sao chứng minh anh là ba tôi?"
"Đông Hải, khi ba ra đi, đã dặn dò con phải chăm sóc mẹ thật tốt, con có nhớ không? Ba đã hứa với con khi con đậu đại học ba sẽ quay trở về." Nói đến đây, giọng sư phụ nghẹn ngào.
Hạ Đông Hải tức giận gạt tay ông ấy ra, cắn chặt răng nhìn ông ấy chằm chằm, trong mắt tràn đầy tức giận và bi thương.
"Hạ Minh Hàn, tôi nói cho ông biết, từ ngày mẹ tôi mất vì bệnh, ông đã không còn là ba tôi nữa. Ông có biết tôi và mẹ đã sống như thế nào vì cái gọi là tu luyện của ông không? Bệnh của mẹ vốn dĩ có thể chữa khỏi, nhưng bởi vì không có tiền, bởi vì không có tiền nên bệnh viện không phẫu thuật cho mẹ, mẹ?" Hạ Đông Hải hai mắt đỏ hoe, xoay mặt sang phía bên kia, tôi biết cậu ta đang khóc. Trước giờ Hạ Đông Hải vẫn luôn tỏ ra vô tư, bộ dạng của cậu ấy cho người ta thấy vô cùng hồn nhiên vô lo, nhưng không ngờ sâu trong nội tâm lại ẩn chứa một nỗi đau như vậy.
Hai vai Hạ Đông Hải run lên, tôi biết tuy nói như vậy nhưng cậu ấy vẫn rất nhớ sư phụ, cậu ấy vẫn luôn nâng niu chiếc túi vải đó, chẳng phải là bởi vì chiếc túi vải đó là sư phụ tặng cho cậu ấy sao?
“Mẹ con đã qua đời rồi?” Sư phụ hiển nhiên cũng không nghĩ tới vợ mình đã chết.
Căn phòng chìm vào im lặng, Hạ Đông Hải quay lưng lại với tôi và sư phụ, tôi thật không ngờ lại trùng hợp như vậy, người ba mà Hạ Đông Hải luôn miệng nhắc tới lại chính là sư phụ của tôi.
Sau khi đi một vòng lớn, họ vẫn gặp lại nhau.
"cót két"
Đột nhiên, bên ngoài có tiếng mở cửa, tôi và sư phụ mở to mắt nhìn ra ngoài cửa, chẳng lẽ là Liễu Trường Minh đuổi theo đến đây sao?
“Khụ, khụ, khụ.” Bên ngoài truyền đến một trận ho khan của người già, rõ ràng là tiếng của phụ nữ đang ho.
Tôi cẩn thận nhích người sang một bên nhìn ra ngoài, khi khuôn mặt già nua nhăn nheo lại lần nữa xuất hiện trước mặt tôi, tôi sững sờ.
Đây không phải là lão thái bà sao? Tại sao bà ta lại ở đây?
Lão thái bà khom người lảo đảo đi về phía trước, trong miệng lẩm bẩm: "Tất cả những gì của Minh Gia đều là của ta, tất cả đều là của ta, ta sẽ trường sinh bất lão, tất cả đều là của ta. Ôn chủ nhân, người ở đâu, mau tới giúp ta! "
Dường như tinh thần của bà ta không ổn định, bộ dạng điên điên khùng khùng, bà ta lẩm bẩm như đang niệm chú.
Sư phụ đứng dậy, đóng cửa phòng lại và nói với tôi rằng bà ta không phải là bà nội của tôi.
Điều này tôi đã đoán ra từ lâu, nhưng nếu bà ta không phải là bà nội của tôi vậy thì bà ta là ai?
“Bà ta là dì Liên, người hầu cùng gả qua Minh Gia của bà nội con!” Sư phụ nói rồi ngồi xuống ghế gỗ, nói rằng dì Liên rất có thể đóng giả làm lão phu nhân của Minh Gia để chiếm đoạt tài sản của nhà họ Minh.
Bà ta còn đi theo Ôn Bội Như, một lòng muốn trường sinh bất lão, kết quả thì sao? Cái gọi là trường sinh bất lão chẳng qua là Ôn Bội Như lừa gạt bọn họ mà thôi.
Bây giờ bà dì Liên này cũng đang cận kề cái chết, cứ để bà ta tự sinh tự diệt.
Tiền? Lại một người nữa vì tiền?
Vì tiền, dì Liên và cả gia đình Đại Ngốc đều giả ma giả quỷ ở Minh Gia, nhưng cuối cùng tất cả bọn họ đều c.h.ế.t không yên lành.