Tôi cầm cây nến trên bàn lên, đi nhanh về phía Phạm Tú Tú, ánh nến chiếu trên mặt của Phạm Tú Tú, gương mặt cô ấy tái nhợt, so với trước kia càng thêm nhợt nhạt.
Ánh mắt lanh lợi bây giờ mang nét đượm buồn làm người ta cảm thấy thương cảm.
“Xin lỗi, làm cô sợ rồi.” Tôi dang tay ra dìu Phạm Tú Tú, cánh tay nhỏ xíu vô cùng lạnh lẽo.
Cô ấy gượng gạo rụt tay lại, cúi đầu nói: “Tôi nhớ anh, anh là Minh Dương, tôn thiếu gia của nhà họ Minh, chúng ta đã từng gặp mặt anh còn nhớ không?”
“Ừm!” Tôi gật đầu.
Lông mi của Phạm Tú Tú khẽ giật giật rồi đi ra phía ngoài cửa sạp thuốc.
Ngoài cửa không có đèn, lúc này người trong thôn đều đã ngủ rồi, Phạm Tú Tú có chút chần chừ, cô ấy cúi đầu hình như có lời gì đó muốn nói với tôi, nhưng không biết mở miệng thế nào.
“Cô kêu tôi ra đây có việc gì sao?” Tôi nhìn Phạm Tú Tú đang do dự hỏi.
Phạm Tú Tú gật nhẹ đầu, nhỏ giọng nói: “Tôi, thật ra tôi có việc muốn nói với các anh, liên quan đến pháp sư.”
Phạm Tú Tú nói xong, cẩn thận nhìn xung quanh, giống như đang lo lắng sẽ có người nghe lén.
Pháp sư? Đây là vấn đề tôi đang muốn biết.
“Chuyện gì?” Tôi giả vờ điềm tĩnh.
“Thật ra, pháp sư có pháp lực, có cầu ắt được, nhưng mà ngàn vạn lần không được để hoàng hoa khuê nữ lưu lại trong miếu của pháp sư.” Phạm Tú Tú ngập ngừng nói.
Tôi đã đoán ra nguyên nhân rồi, lúc trước ở thôn Tinh Đình tôi đã nghi ngờ pháp sư là tên sắc ma rồi, giữ lại những hoàng hoa khuê nữ đó sau đó tìm cách làm nhục họ.
“Sao cô lại nói vậy?” Tôi cố ý hỏi thêm, nghĩ có phải Phạm Tú Tú biết được rất nhiều bí mật.
Phạm Tú Tú do dự một lúc, cắn cắn đôi môi đã trắng bệch, nói với tôi tháng trước bố của cô ấy chuẩn bị đem cô ấy đi bái kiến pháp sư.
Nhưng trước khi đi một ngày liền nghe được trong thôn có một cô gái từ sau khi ra khỏi miếu của pháp sư thì trở nên lầm lì ít nói, sau đó bố của cô gái đem cô ấy đến đây xem bệnh, kết quả phát hiện cô gái mang thai rồi.
Pháp sư giữ lại các hoàng hoa khuê nữ là để làm nhục bọn họ, vì vậy bố của Phạm Tú Tú vẫn do dự không quyết, không biết có nên đem cô ấy lên núi cùng không. Nói như vậy, pháp sư là một người đàn ông? Lúc trước Hạ Đông Hải còn đoán là một người phụ nữ?
Đối với vấn đề này, Phạm Tú Tú chưa từng nhìn thấy, vì vậy không dám khẳng định.
Nhưng mà, tôi tin pháp sư không có bất kỳ hứng thú nào với Hạ Đông Hải.
“Lời muốn nói tôi đã nói xong rồi, các anh tự mình cẩn thận.” Phạm Tú Tú nói xong thì quay người đi vào y quán, tôi nhìn bóng dáng đơn bạc của cô ấy không nhịn được thở dài.
“Hơ, a a a a!” Vừa nói chuyện với Phạm Tú Tú xong, trong phòng liền truyền đến tiếng hừ hừ của Vương Thành.
Tôi liền nhanh chóng cầm giá nến đi vào phòng, nhìn thấy trên rốn của Vương Thành hình như có một cánh tay, tôi nheo mắt nhìn kỹ, trong lòng nghĩ quỷ nhi đó không phải lại muốn chui ra đó chứ?
Vì vậy nhẹ nhàng lay Hạ Đông Hải đang nằm bên cạnh dậy, Hạ Đông Hải dụi dụi mắt nhìn tôi: “Sao vậy?”
“Cậu nhanh nhìn xem.” Tôi chỉ vào bụng Vương Thành, cái đầu của quỷ nhi vừa lúc ló ra, giống như chui ra hít thở không khí vậy.
Hạ Đông Hải vừa nhìn thấy liền nắm lấy cái túi xám, cầm lấy đoản kiếm không do dự đ.â.m về phía quỷ nhi, quỷ nhi đó cũng không tầm thường, cái đầu nó lập tức thụt xuống, lần nữa chui vào trong bụng của Vương Thành.
“Đáng ch.ết.” Tôi nhìn cái bụng đang phình ra đó, không nhịn được lắc đầu.
Hạ Đông Hải cũng thở dài: “Thôi bỏ đi, sớm muộn gì chúng ta cũng bắt được nó.”
“Đúng rồi, vừa nãy Phạm Tú Tú nói với tôi, tên pháp sư đó là một kẻ háo sắc, chúng ta phải có sự chuẩn bị, đừng để vừa đến đã bị phát hiện.” Tôi nghĩ tốt xấu gì tên pháp sư đó cũng biết chút pháp thuật, đến lúc đó chắc chắn không tránh được một trận ác chiến.
Hạ Đông Hải ngáp một cái rồi gật gật đầu, rồi lại nằm xuống, nhắm mắt lại nói với tôi phải nghỉ ngơi dưỡng sức, tránh tới lúc đó không có sức đối phó với pháp sư.
Còn tôi vẫn không cách nào chợp mắt được, trong đầu ngoài pháp sư, còn có chuyện của mẹ tôi, không biết có phải cậu cũng đem bà ấy lên núi rồi không.
Sáng sớm ngày thứ hai, bác sĩ Phạm liền đến gõ cửa tìm bọn tôi, nói với chúng tôi bái thiếp đã dâng lên rồi, trưa nay là có thể đi bái kiến pháp sư.
Không ngờ mọi việc lại suôn sẻ như vậy, tôi liền kéo Hạ Đông Hải ra ngoài mua quần áo, hóa trang thì cũng nên hóa trang giống một chút.
Đáng tiếc tìm nửa ngày cũng không tìm thấy chỗ bán tóc giả, cuối cùng chỉ đành mua một cái nón đội tạm, đồng thời để Hạ Đông Hải nhìn giống một người phụ nữ, bọn tôi đã đặc biệt mua cho cậu ấy hai quả táo nhét vào trước ngực, váy cố ý mua loại bó sát, nhìn cũng xem như là n.g.ự.c nhô m.ô.n.g nở rồi.
Hạ Đông Hải hóa trang thành bộ dạng đó nhất định không thể về y quán chung với tôi, tôi quay về cũng chỉ cần lấy nhang đèn và nhau thai, vừa ra khỏi y quán liền nhìn thấy có rất nhiều người đang ở y quán đợi Phạm Tú Tú, nghe nói là đều vì nhau thai mà đến.
Vương Thành dứt khoát ra giá cao hơn những thôn dân kia gấp mấy lần, tôi cầm nhau thai dưới ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người.