Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 329: Vương Thành Mang Quỷ Thai (1)




Mấy cái răng sắc nhọn trực tiếp vượt qua lớp vải quần cắm sâu vào da thịt tôi. Cơn đau nhói lan khắp cơ thể, tôi cắn răng chịu đựng nhấc chân lên dùng hai tay tóm lấy cổ quỷ thai muốn dùng sức tách nó ra.
“Oe oe oe…”
Đường gân xanh nổi lên trên đầu quỷ thai, khóe miệng nó vẫn còn vương m.áu đỏ, vốn dĩ gặm thịt tôi được một bữa ngon lành không ngờ bây giờ lại oe oe khóc.
Trước đây tôi không cảm nhận được, nhưng giờ bản thân đã phát giác, từ ngày ăn con rắn đỏ hai đầu khiến tôi có được sức mạnh, cơ thể luôn muốn phát tiết năng lượng ra ngoài.
Nguồn sức mạnh này bản thân tôi không có cách nào khống chế, nó điều khiển tôi phải gi.ết ch.ết đối phương.
“Gi.ết, gi.ết gi.ết.”
Âm thanh này lại lởn vởn xung quanh tôi, cả người tôi nóng bừng lên, quỷ thai tự động buông chân tôi ra, cơ thể bé nhỏ của nó bắt đầu bạt mạng lùi về sau.
Tôi hít một hơi sâu, muốn áp chế năng lượng trong người nhưng không có tác dụng, cơ thể cứ không tự chủ mà lại gần quỷ thai.
Quỷ thai co người nhe răng làm ra tư thế chuẩn bị liều mạng với tôi.
Trong lúc tôi vẫn đang lại gần, đôi chân nhỏ của nó co lại lấy đà rồi lập tức phóng lên người tôi, cánh tay nhỏ bé vòng qua cổ tôi mồm há ra muốn cắn đứt cổ tôi.
Tôi giơ tay phải trực tiếp túm quỷ thai lôi nó từ trên cổ mình xuống, dùng hết sức nện nó xuống đất bốn năm lần, não màu trắng bắt đầu rỉ ra từ đầu nó.
Đôi bàn tay nhỏ bé của nó vẫn đang run rẩy, cái miệng to nhe ra, những mẩu thịt vẫn còn mắc vào kẽ răng.
“Minh Dương, cậu cậu cậu thật lợi hại.” Vương Thành thấy cục diện nghiêng về phía chúng tôi thì không biết xấu hổ trên mặt nở nụ cười nịnh hót đi đến gần tôi.
Tôi trừng mắt với anh ta, khi quay đầu lại thì không biết quỷ thai đã chạy đằng nào mất rồi. Lòng tôi run lên, vội vàng chạy về phía Hạ Đông Hải, thấy cậu ta vẫn ngồi thẳng, rốt cuộc tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Minh Dương, Minh Dương cứu mạng.” Vương Thành đột nhiên hét lên.
Tôi quay đầu nhìn, quỷ thai đang bám sau lưng Vương Thành, dịch não của nó vẫn đang chảy ra, cơ thể đang bò trườn về phía cánh tay Vương Thành.
Tôi cắn chặt răng, chạy tới chỗ quỷ thai. Nó nhếch miệng cười khúc khích rồi giơ móng vuốt xé toạc áo của Vương Thành rồi chui vào rốn hòa vào cơ thể với anh ta.
“A a a!”
Cả người Vương Thành co quắp đầu vẹo ra sau cả người đổ rạp ra đất. Ngay lập tức bụng anh ta nhô lên, tuy rằng không quá lớn nhưng nhìn cũng giống như người mang thai sáu bảy tháng.
Trong bụng Vương Thành truyền tới âm thanh, mặt anh ta cực kỳ khiếp đảm nhìn tôi nói: “Minh Dương, phải làm sao? Mau tới giúp tôi, tôi không muốn ch.ết, tôi không muốn ch.ết.”
Đường đường một người đàn ông mà bị dọa tới mức nước mắt đầy mặt.
M.áu nóng trong người tôi cuộn trào, tôi ngồi xổm xuống đặt tay lên da bụng Vương Thành. Quỷ thai chốc chốc lại dùng tay vỗ vào bụng Vương Thành khiến anh ta đau tới mức đầu đầy mồ hôi.
Làm thế nào đây, tôi cũng không biết. Quỷ thai không chui ra tôi cũng không có cách nào đối phó nó.
Nếu nó xé rách bụng Vương Thành anh ta chắc chắn sẽ ch.ết tại chỗ.
“A a a, đau ch.ết mất, cậu cậu phải nghĩ cách giúp tôi.” Vương Thành cắn chặt răng, xoay người sang một bên, cơ thể đã bị co lại giống như một quả bóng, mặt mũi lấm tấm mồ hôi hột.
Hạ Đông Hải loạng choạng đứng dậy, cậu ấy ấn chặt vết thương, thấp giọng nói với tôi, giờ đừng làm bất cứ chuyện gì. Vừa rồi quỷ thai bị tổn thương nguyên khiến trong thời gian ngắn nó sẽ không làm ra chuyện gì lớn.
“Trong thời gian ngắn? Vậy đợi nó khỏe rồi thì sao?” Vương Thành khó nhọc đứng dậy lảo đảo đi về phía Hạ Đông Hải.
Thấy Hạ Đông Hải không hé răng thì oạch một cái anh ta quỳ xuống trước mặt cậu ấy: “Tôi cầu xin cậu, cứu tôi với, tôi đau sắp ch.ết rồi.”
Hạ Đông Hải chỉ lãnh đạm gật đầu để tôi đỡ anh ta dậy, an ủi Vương Thành nói sẽ có cách. Vương Thành nửa tin nửa ngờ. Tôi đỡ anh ta ngồi lên tảng đá, anh ta liền dựa vào đó từ từ ngủ mất.
Trên bụng anh ta vấn thấp thoáng xuất hiện bàn tay nhỏ, Hạ Đông Hải thở dài.
“Anh ta sẽ gặp nguy hiểm?” Tôi hỏi cậu ấy.
Hạ Đông Hải nói thẳng hiện tại không có cách nào xử lý. Quỷ thai trốn trong người anh ta trừ khi chúng ta ép được nó chui ra, không thì dù cho dùng cách nào cũng sẽ khiến Vương Thành bị thương.
“Nhưng cho dù chúng ta không ra tay tôi sợ con quỷ đó cũng sẽ tự mình ra tay, lúc đó Vương Thành không phải sẽ ch.ết chắc sao?” Tôi nhìn chằm chằm Vương Thành, có lẽ chỉ trong lúc ngủ say anh ta mới cảm thấy dễ chịu đôi chút.
Hạ Đông Hải sờ vào cổ mình gật đầu nói giờ chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Tôi cẩn thận đỡ cậu ấy ngồi xuống, cậu ấy bị thương, cơ thể cũng yếu đi nhiều. Trời cũng bắt đầu tảng sáng, chúng tôi một lòng chờ đợi người mà Vương Thành nói sẽ mang lốp xe tới.
Bởi có bào thai quỷ trong người, Vương thành gần như hôn mê, tới gần trưa vẫn chưa tỉnh lại
Tôi đưa nước cho Hạ Đông Hải, hỏi: “Đông Hải, Vương Thành liệu không xảy ra chuyện gì chứ?”
Hạ Đông Hải đưa tay sờ vào cổ tay Vương Thành, lắc đầu nói: “Không sao, anh ta chỉ là đang ngủ. Trong bụng anh ta có bào thai quỷ, cơ thể trở nên suy nhược là bình thường.”