“Pháp sư đó rất thần kỳ.” Đến tận lúc này, lão đầu vẫn vô cùng cung kính tên pháp sư kia.
Tôi nhịn không được mà lắc đầu, ở trên núi ba ngày? Nói không chừng hoàng hoa khuê nữ đã bị tên pháp sư đó làm nhục rồi, còn có khả năng, cái thai đó là con của tên pháp sư kia nữa kìa.
Thật là đáng thương cho cô gái tên Hồng Ngọc đó, vì như vậy mà trở thành vật hi sinh.
“Vậy cô ấy tại sao lại ch.ết?” Hạ Đông Hải truy vấn.
Lão đầu vừa nghe đến vấn đề này không nhịn được lắc đầu: “Là do nha đầu Hồng Ngọc tự chuốc lấy, nó biết bản thân có thai, liền thu dọn hành lý trong đêm rồi chạy lên thị trấn, lên xe lửa bỏ đi nói không bao giờ để đứa trẻ đó được sinh ra. Kết quả xe lửa phát sinh sự cố, mọi người đều ch.ết hết, bọn tôi còn xin pháp sư tìm giúp x.ác của nó.”
Từng lời nói của lão đầu đều sùng bái tên pháp sư kia như là thần là phật, thế mà còn cảm kích hắn ta?
Hạ Đông Hải cười lạnh, nhìn lão đầu: “Ông đúng là lão già hồ đồ.”
Lão đầu sợ sệt nhìn Hạ Đông Hải, không biết câu đó của Hạ Đông Hải có ý gì, Hạ Đông Hải cũng không muốn giải thích với con người hồ đồ đó, mặt mày nghiêm túc nhìn cái quan tài.
Từ kẽ hở của quan tài chảy ra rất nhiều m.áu, làm cho mặt đất đều là mùi m.áu tanh, tôi nghĩ người ở trong đó chắc là đã bị ăn gần hết rồi.
“Oa oa oa.”
Quỷ nhi ăn uống no say xong, liền bắt đầu ở trong quan tài khóc, tiếng khóc đó không khác gì tiếng khóc của những đứa trẻ khác.
Lão đầu nhìn chằm chằm quan tài, mở miệng hỏi: “Đại tiên, nếu tôi không nhìn nhầm, thì đó là một bé trai?”
Đã đến nước này rồi, ông ta vẫn còn để ý quỷ thai đó là nam hay nữ.
“Nếu là bé trai, vậy, vậy xin đại tiên tha cho nó.” Lão đầu đi đến trước quan tài, nét mặt không đành lòng, dù gì ông ấy cũng không có con trai, bé trai đó là huyết mạch của Lâm gia, ông ấy còn mong nó nối dõi tông đường.
“Không được, ông tránh qua một bên đi, tôi bây giờ phải làm pháp sự siêu độ cho nó.” Hạ Đông Hải nói xong lấy từ trong túi ra một bó nhang đèn, chuẩn bị thắp lên.
Lão đầu bảo vệ cỗ quan tài, đứng trước mặt Hạ Đông Hải, gương mặt sớm đã nước mắt giàn giụa. Ông ấy nghẹn ngào nói cho dù phải trả giá như thế nào ông ấy cũng muốn cứu đứa trẻ này.
Hạ Đông Hải nhìn tôi một cái, ý muốn tôi kéo lão đầu ra.
Nhưng mà tay lão đầu nắm chặt cỗ quan tài, nói thế nào cũng không chịu buông. Tôi quay đầu muốn nhờ Vương Thành giúp một tay, kết quả nhìn hết một vòng sân, phát hiện đã không thấy bóng dáng Vương Thành đâu. Chắc là thấy tình hình nguy cấp nên bỏ chạy trước rồi.
“Bụp” một tiếng, giống như âm thanh một cái gì đó gãy ra, tôi cúi đầu nhìn, sợi dây màu đỏ Hạ Đông Hải buộc trên quan tài đã bị đứt, giờ thì xong rồi.
“Ha ha ha!”
Quỷ nhi đó phát ra tiếng cười lạnh, một sức mạnh to lớn phát ra làm vỡ nát nắp quan tài, tôi và lão đầu bị văng bay ra ngoài.
Chân của Hạ Đông Hải lùi về phía sau một bước, ngước đầu nhìn lên không trung, đêm nay đến một ánh sao đều không có, người của quỷ nhi toát ra oán khí rất nặng.
“Hahaha.” Quỷ nhi bò ra từ quan tài, cuống rốn kéo dài trên mặt đất, từng bước từng bước đi về phía Hạ Đông Hải.
Hạ Đông Hải không dám lơ là nhìn chằm chằm quỷ nhi, nếu không phải quỷ nhi cắn Hạ Đông Hải một cái, Hạ Đông Hải sẽ không đến mức dính lời nguyền, những “con mắt” đó đã hành hạ cậu ấy rất thảm.
Quỷ nhi đến gần một bước, Hạ Đông Hải liền lùi về sau nửa bước, âm thầm rút ra đoản kiếm trong túi.
Lão đầu vốn dĩ đã bị hất bay đến góc tường cùng tôi, kết quả thấy Hạ Đông Hải rút thanh huyết kiếm ra liền hét to không được, sau đó chạy về hướng quỷ nhi.
“Ê?” Tôi muốn kéo ông ấy lại nhưng không kịp nữa, lão đầu bởi vì quỷ nhi đó mà không cần mạng luôn rồi, ông ấy ôm quỷ nhi vào lòng.
“Ông điên rồi? Tránh xa nó ra, nó sẽ làm hại ông đó.” Hạ Đông Hải hét lên.
Lão đầu ôm chặt quỷ nhi trong lòng, ánh mắt đục ngầu không ngừng rơi nước mắt: “Đại tiên, tôi cầu xin ngài, để đứa trẻ này kế thừa hương hỏa cho nhà họ Lâm chúng tôi đi, nếu không họ Lâm chúng tôi sẽ thật sự tuyệt hậu.”
Hạ Đông Hải tính mở miệng nói gì đó, cánh tay tím ngắt của quỷ nhi đột nhiên bóp chặt cổ của lão đầu, cái miệng mọc đầu răng bị gãy cắn lên cổ của lão đầu.
M.áu lập tức phụt ra, lão bà bên cạnh sợ hãi kêu lên.
Hạ Đông Hải giương thanh đoản kiếm trong tay lên, dùng sức cắt một nhát ở giữa lòng bàn tay, kiếm dính đầy m.áu liền tấn công về phía quỷ nhi, quỷ nhi lập tức nghiêng người tránh đi, lão đầu lập tức ngã xuống mặt đất.
Tôi lập tức chạy tới, cúi người bịt chặt cổ của lão đầu, muốn cầm m.áu cho ông ấy.
Nhưng khi vừa bịt lên miệng vết thương thì tôi biết không cứu được nữa rồi, bởi vì cổ của lão đầu như vậy mà đã bị cắn mất một nửa thịt, lộ ra xương trắng toát làm cho người ta nhìn mà giật mình.
“Ai da, lão đầu ơi.” Lão bà đau khổ kêu khóc, quỳ ở bên cạnh lão đầu, miệng của lão đầu mở to nhưng nói không ra bất kỳ lời nào.