Cả người tôi run lên, trong lòng liền nghĩ lần này hỏng rồi. Nếu như Đỗ Hữu Phúc biết được mục đích thật sự của tôi thì chắc chắn tôi sẽ bị đuổi khỏi nơi này.
Quay đầu lại, tôi thấy khuôn mặt già nua bóng nhờn của Đỗ Hữu Phúc đang giật giật, tức giận thở hổn hển nhìn chằm chằm vào tôi và Hạ Đông Hải.
Tôi ngượng ngùng kèm theo khuôn mặt tươi cười: “ Cậu, con, con nghe thấy trên lầu có tiếng động nên, nên mới đi lên, con?”
"Đi xuống! Nơi này không dành cho các cậu." Đỗ Hữu Phúc hét vào mặt tôi và Hạ Đông Hải bằng giọng điệu ra lệnh.
Hai chúng tôi vội vàng nghe lời ông ấy và ngoan ngoãn đi xuống lầu, Tiểu Liên hơi sửng sốt khi nhìn thấy chúng tôi từ cầu thang đi xuống.
Đỗ Hữu Phúc sắc mặt tái nhợt: "Các cậu ngày mai rời khỏi biệt thự cho tôi."
"Cậu, con biết là con sai rồi, con nghe thấy giọng nói nên con mới tò mò đi lên." Tôi giả vờ lo lắng sốt ruột, nhìn Tiểu Liên đang đứng bên cạnh, cầu cứu cô ấy.
Tiểu Liên cắn môi, thấp giọng nói với Đỗ Hữu Phúc: "Lão gia, Minh Dương không cố ý, xin ông tha thứ cho cậu ấy lần này.”
"Câm miệng! Ở đây khi nào đến lượt cô nói chuyện? Ngày mai cậu nhất định phải biến khỏi đây ngay!" Đỗ Hữu Phúc tức giận trừng mắt nhìn tôi và Hạ Đông Hải, giọng điệu rất dứt khoát, dường như không còn gì có thể thương lượng.
Tôi lại nhìn Tiểu Liên, Tiểu Liên cúi đầu và không dám nói gì, ở trước mặt Đỗ Hữu Phúc cô ấy cũng không dám lên tiếng.
“Hừ!” Đỗ Hữu Phúc hừ lạnh một tiếng, sau đó phất tay trở về phòng, Tiểu Liên nhìn tôi và Hạ Đông Hải, cuối cùng chỉ thở dài một tiếng rồi đi theo Đỗ Hữu Phúc.
Hạ Đông Hải kéo tôi xuống lầu: "Ngu luôn rồi đúng không? Tôi đã nói với cậu sẽ bị phát hiện mà, vậy mà cậu vẫn muốn đi xem, ngày mai nhân lúc Đỗ Hữu Phúc không có ở đây đi xem không được sao? Giờ thì hay rồi đó."
Tôi quả thật là có hơi bị kích động, nhưng khi nghĩ đến người phụ nữ đó có thể là mẹ ruột của mình, làm sao tôi bình tĩnh được?
Nếu Đỗ Hữu Phúc khăng khăng đuổi tôi đi, thì tôi sẽ trở mặt với ông ta.
Hạ Đông Hải thấy tôi không lên tiếng liền quay đầu lại: “ Tên nhóc này, ngày mai cậu chờ ông ta bình tĩnh lại, cố gắng nịnh nọt ông ta thật tốt, nếu không một khi bị đuổi ra ngoài muốn nghĩ cách vào lại không phải rất khó sao?"
“Tôi nịnh ông ta?” Thật sự tôi hận đến mức muốn bóp ch.ết ông ta thì có.
Cả đêm tôi cứ nhắm mắt lại và khuôn mặt người phụ nữ trên gác xếp cứ hiện ra trong tâm trí tôi khiến tôi trằn trọc mãi cho đến sáng.
Tôi vốn nghĩ rằng một khi trời sáng Đỗ Hữu Phúc sẽ đuổi tôi đi, vì vậy tôi trốn trong phòng cả buổi và cố tình không xuống nhà ăn sáng. Buổi trưa, Tiểu Liên đến gõ cửa phòng tôi và nói rằng Đỗ Hữu Phúc đi vào thị trấn rồi.
Tiểu Liên lúng túng nhìn tôi: "Minh Dương, cái kia?"
Tôi biết Tiểu Liên muốn thuyết phục tôi rời đi nên tôi cố tình ấn vào trán, giả vờ không khỏe. “Cậu sao vậy?” Tiểu Liên lo lắng nhìn tôi.
"A? Tôi, tôi hơi chóng mặt, chắc là vẫn chưa thích nghi được với chỗ mới." Tôi cố ý cả người lảo đảo, dựa vào cửa không nhúc nhích.
Hạ Đông Hải cũng giả vờ đến giúp, đỡ lấy tôi và nói với Tiểu Liên rằng, tối qua tôi đã nôn rất nhiều lần.
Tiểu Liên lo lắng bảo tôi nằm xuống giường nghỉ ngơi thật tốt, tôi ngẩng đầu nhìn Tiểu Liên giả vờ bất lực: “ Ôi thật là, haizzz, không được đâu, cậu nói hôm nay tôi phải rời khỏi biệt thự.”
"Cậu đã như vậy rồi, sao còn rời khỏi được? Lão gia đã đi vào thôn rồi, không chừng phải qua vài ngày nữa mới quay trở về." Chiêu khổ nhục kế này của tôi vẫn còn tác dụng với Tiểu Liên.
Thấy sắc mặt tôi không tốt, Tiểu Liên không hề đề cập đến việc đuổi tôi đi, còn kêu Thúy Nhi gọi bác sĩ đến nhà khám cho tôi.
Tôi muốn từ chối nhưng đã quá muộn, cũng may bác sĩ mà Tiểu Liên gọi đến không phải ai khác mà là Lương Uyển Doanh, Lương Uyển Doanh cầm hộp thuốc trên tay với vẻ mặt khó coi.
Cô ấy lấy ống nghe cẩn thận lắng nghe và đo huyết áp cho tôi.
“Không sao, anh ta không có vấn đề gì, nghỉ ngơi nhiều một chút là sẽ ổn thôi.” Lương Uyển Doanh nhìn tôi, chắc là cô ấy biết tôi giả vờ bệnh.
Tiểu Liên thở phào nhẹ nhõm và đi lấy tiền trả cho Lương Uyển Doanh.
Trong phòng chỉ còn lại Lương Uyển Doanh, tôi và Hạ Đông Hải, Lương Uyển Doanh cúi đầu bình tĩnh nói với tôi: "chúng ta hoà nhau nhé."
Tôi nhìn vết bầm tím trên má Lương Uyển Doanh: “Cậu ta lại đánh cô à?”
“Đây là việc của gia đình tôi, không cần anh lo.” Lương Uyển Doanh nói xong liền bưng hộp thuốc đi ra ngoài, không quay đầu lại, Hạ Đông Hải hiểu sai ý, còn nhướng mày hỏi tôi có phải có gì đó với Lương Uyển Doanh ko?
Tôi lườm Hạ Đông Hải: “Đừng có nói bậy, tôi và cô ta không có gì hết.” Tôi chỉ là tội nghiệp Lương Uyển Doanh, cảm thấy cô ta thật đáng thương.
Tuy nhiên, sự tội nghiệp của cô ta cũng sớm kết thúc với sự biến mất của cô ta.
Lương Uyển Doanh đến biệt thự khám cho tôi xong liền rời đi, chưa đến 2 tiếng, Vương Thành đã vội vã chạy đến hỏi Tiểu Liên về tung tích của Lương Uyển Doanh.
Tiểu Liên bối rối khi được hỏi, nói rằng Lương Uyển Doanh đã về từ rất sớm.
Vương Thành lo lắng, trông anh ta rất sốt ruột.
“Minh Dương, cô ấy thật sự không nói gì với cậu sao?” Vương Thành cau mày nhìn tôi chằm chằm, như thể tôi và Lương Uyển Doanh có quan hệ gì đó.
Thấy tôi lắc đầu, cậu ta lại lấy điện thoại ra gọi liên tiếp mấy cuộc, dường như đối phương không trả lời, Vương Thành tức giận đập điện thoại xuống đất.