“Con kh.ốn, là cô khiến tôi trở nên như vậy, là cô ép tôi. Cái cơ thể bẩn thỉu của cô, tôi vừa nhìn đã thấy buồn nôn rồi.” Tay Vương Thành càng lúc càng bóp chặt hơn.
Lương Uyển Doanh vùng vẫy trong đau đớn, hai má đỏ bừng.
Vốn dĩ chuyện nhà người ta tôi cũng không quan tâm làm gì, nhưng nếu cứ để như vậy sẽ mất mạng người mất, tôi liền lập tức đến kéo Vương Thành ra.
Vương Thành quay người đ.ấ.m luôn vào n.g.ự.c tôi một cái. Tôi hung hăng nắm lấy cổ tay anh ta, anh ta đau đến nghiến răng nghiến lợi, tay kia bắt đầu chống cự.
Lương Uyển Doanh mắng tôi: "Anh làm gì vậy, thả anh ấy ra."
Vương Thành ngược đãi cô ấy nhiều như vậy, nhưng cô ấy vẫn đối xử với Vương Thành rất tốt, sợ tôi làm tổn thương Vương Thành.
Tôi lập tức buông tay ra, cô ấy đỡ Vương Thành, để Vương Thành nằm trên sô pha, Vương Thành vẫn không chịu yên phận, còn miệng chửi bới, lăng mạ Lương Uyển Doanh.
Lương Uyển Doanh lau nước mắt, nói rằng Vương Thành đã say, bảo tôi về trước.
"Đi? Đi đâu?" Vương Thành nhìn chằm chằm Lương Uyển Doanh: "Tôi nói cho cô biết, nếu như cậu ta còn dám động vào cô, tôi cũng gi.ết hắn luôn! Giống như gi.ết Kim Tiểu Hổ vậy, thần không biết quỷ không hay.”
Vương Thành nhếch khóe miệng lên cười lạnh, lời anh ta nói khiến tôi run sợ trong lòng.
Bởi tôi đoán Kim Tiểu Hổ là bị đám người dì Liên gi.ết, không hề nghĩ tới lại là do Vương Thành? Nhưng tại sao?
Quan hệ giữa Vương Thành và Kim Tiểu Hổ cũng không xấu, tuy rằng Kim Tiểu Hổ thường hay nạt nộ nhưng Vương Thành cũng nghe theo.
“Đừng nói nữa.” Lương Uyển Doanh căng thẳng nhìn tôi, ý bảo Vương Thành im lặng.
Vương Thành say rồi thì hoàn toàn không nghe lời khuyên của Lương Uyển Doanh, tiếp tục làm loạn.
"Tại sao tôi lại không nói nữa? Lương Uyển Doanh, để tôi nói cho cô biết, nếu cô không làm mấy chuyện mất mặt với Kim Tiểu Hổ, thì sao tôi phải gi.ết anh ta?" Vương Thành trừng mắt nhìn Lương Uyển Doanh.
Lương Uyển Doanh kéo tôi ra sân, bảo tôi đi, nói Vương Thành say rồi, những lời đó không phải là sự thật.
Cô ấy càng nói như vậy, tôi càng chắc chắn rằng Vương Thành đang nói sự thật.
“Lương Uyển Doanh, gi.ết người là phạm pháp đấy, nếu chuyện này bị báo cáo?” Tôi cố ý nhìn cô ấy với vẻ mặt nghiêm túc.
Khi Lương Uyển Doanh hoảng sợ lắc đầu, nước mắt cô ấy trào ra, khiến tôi có chút không chịu nổi. "Minh Dương, tất cả những điều là tại tôi. Nếu không phải tại tôi, Vương Thành làm sao có thể gi.ết người được? Anh ấy vẫn luôn vô cùng tốt bụng, làm việc chăm chỉ, anh ấy là một cảnh sát tốt." Lương Uyển Doanh vừa nói vừa quỳ xuống trước mặt tôi, tôi có kéo thế nào cô ấy cũng không chịu đứng lên.
Cô ấy bắt tôi thề không kể chuyện này ra ngoài.
Thật ra, nếu tôi kể câu chuyện bây giờ thì sao? Vương Thành đã là người có chức có quyền rồi, kể cả tôi có nói ra thì chưa chắc Vương Thành đã phải chịu tội gì.
Hơn nữa, tôi chưa bao giờ có ấn tượng tốt với Kim Tiểu Hổ, tôi chỉ tò mò, tất cả những chuyện này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
“Đều tại tôi.” Nghe tôi hỏi, Lương Uyển Doanh cúi đầu, từng giọt nước mắt rơi xuống đất.
Hóa ra Kim Tiểu Hổ đã yêu Lương Uyển Doanh ngay từ cái nhìn đầu tiên, thậm chí còn từng nhờ bố mình đến ngỏ lời với bác sĩ Lương.
Ở thị trấn Thập Lí, Kim Bằng cũng xem như là người có tiếng tăm, vì vậy bác sĩ Lương đương nhiên đồng ý.
Chỉ là ông không ngờ rằng đứa con gái quý giá của mình đã có người mình thích, và người đó là Vương Thành. Gia đình Vương Thành rất nghèo, anh ta cũng chỉ là một cảnh sát nhỏ.
Trong mắt bác sĩ Lương, Vương Thành và Kim Tiểu Hổ khác nhau một trời một vực, nếu gả con gái của mình cho Vương Thành, cô ấy sẽ phải chịu khổ cả đời.
Nghĩ đến đây, bác sĩ Lương kiên quyết phản đối mối quan hệ của Lương Uyển Doanh với Vương Thành, nhưng vì tính cách bướng bỉnh của Lương Uyển Doanh, bác sĩ Lương cũng không ép cô kết hôn với Kim Tiểu Hổ.
Lương Uyển Doanh đã giấu bố lén ở riêng với Vương Thành, nghĩ rằng đến khi Vương Thành thăng chức, cô ấy có thể thuyết phục bố mình, danh chính ngôn thuận kết hôn với Vương Thành.
Chỉ là, mặc dù Vương Thành làm việc chăm chỉ và là người tận tâm nhất, nhưng anh ta chưa bao giờ có cơ hội được thăng chức.
Kim Tiểu Hổ và Vương Thành vào cùng một đồn cảnh sát, Kim Tiểu Hổ thì được thăng chức hai lần liên tiếp, nhưng Vương Thành vẫn chỉ đang làm mấy chân bưng trà, phá khóa vặt vãnh.
Nói thẳng ra, anh ta giống như một người dọn dẹp trong đồn cảnh sát vậy.
Bác sĩ Lương ngày càng không hài lòng với Vương Thành, thường cố tình mời Kim Tiểu Hổ đến nhà ăn tối, tạo cơ hội để anh ta ở bên con gái mình.
Lương Uyển Doanh vẫn luôn cố chấp và không chịu thỏa hiệp.
"Nếu không phải bởi vì các người tìm được t.h.i t.h.ể của Đỗ Bảo Châu, tôi cũng sẽ không đến tìm Kim Tiểu Hổ." Lương Uyển Doanh ngẩng đầu, đôi mắt to hiện lên một tia tuyệt vọng: "Lần đó, anh đi tìm Kim Tiểu Hổ, nói tìm thấy thi một t.h.i t.h.ể nát vụn trong nhà tôi, nhớ không?”
Tôi cẩn thận suy nghĩ lại, đúng vậy, hôm đó tôi nhờ Tôn Tử ở lại canh hiện trường, còn tôi đi tìm Kim Tiểu Hổ.
Nhưng sau đó Tôn Tử bị đánh ngất, t.h.i t.h.ể cũng không cánh mà bay.