Xe ô tô của anh ta màu trắng bạc, giá cả xem ra còn đắt gấp đôi so với chiếc xe của Kim Tiểu Hổ ngày xưa.
Người xưa có câu một ngày không gặp sự vật đã đổi khác, Vương Thành làm tôi rất ngạc nhiên. Trước đây anh ta sống trong ký túc do đồn cảnh sát chỉ định, nhưng hiện tại anh ta đã chuyển đến nhà của Lương Uyển Doanh.
Lúc xe dừng lại tôi còn thấy trên cổng dán chữ Hỷ màu đỏ. Chỉ trong một tháng ngắn ngủi Vương Thành đã kết hôn với Lương Uyển Doanh rồi sao?
“Hai người?” Tôi quay đầu lại nhìn Vương Thành ngồi trên ghế lái.
Anh ta cười: “Đại nạn không c.h.ế.t, điều tôi nghĩ đến đầu tiên là phải cưới Uyển Doanh.”
Xe vừa dừng Lương Uyển Doanh đã mở cổng, đôi phu thê này quả là tâm linh tương thông.
“Bà xã, em xem anh đưa ai tới này?” Vương Thành nói xong thì xuống xe giúp tôi mở cửa xe.
“Cậu là Minh Dương?” Lương Uyển Doanh nhìn tôi, ánh mắt cô ta thoáng qua một tia thờ ơ.
Có thể là khi nhìn thấy tôi cô ta sẽ nghĩ về cái c.h.ế.t của cha mình cho nên không có chút hảo cảm nào với tôi. Tôi ngượng ngùng đứng trước mũi xe, Vương Thành bèn kéo tôi vào trong nhà.
Vương Thành nói Lương Uyển Doanh chuẩn bị rượu thịt tiếp đãi tôi, cô ta một lời cũng không nói quay vào nhà bếp. Tôi bị Vương Thành kéo đi uống trước.
Tôi nhìn thấy căn nhà còn rất mới có lẽ mới trang trí sơn sửa lại, đồ đạc trong nhà cũng đổi mới, xem ra không tồi.
Uống hai ba ly rượu mặt Vương Thành bắt đầu trở nên đỏ, nói năng cũng bắt lầu lắp bắp.
Trước kia tôi không biết uống rượu, nhưng giờ không hiểu tại sao uống rượu mà như uống nước vậy, không có cảm giác gì.
Lương Uyển Doanh mang thức ăn từ bếp bày lên, thấy Vương Thành đã hơi say liền đặt thức ăn xuống khuyên can.
“Chồng à đừng uống nữa, anh uống nhiều rồi.” Lương Uyển Doanh rất dịu dàng đặt tay lên cánh tay Vương Thành.
“Đừng có động vào tôi. Cô là con tiện nhân không biết xấu hổ, bỏ bàn tay bẩn thỉu của cô ra khỏi người tôi.” Vương Thành quát vào mặt Lương Uyển Doanh dọa tôi một phen.
Không phải tình cảm giữa hai người họ rất tốt sao? Tại sao anh ta có thể lăng nhục vợ mình bằng những lời khó nghe như vậy? Lương Uyển Doanh nghe xong những lời mang ý sỉ nhục này cũng không tức giận hay tỏ thái độ gì, chỉ là trong mắt tràn ngập sự bi thương.
Cô ta nhẹ nhàng đỡ Vương Thành dậy: “Chồng à, anh thực sự say rồi.”
“Bỏ tôi ra, tiện nhân!” Vương Thành dùng lực đẩy một cái khiến Lương Uyển Doanh ngã nhào ra đất, đầu đập mạnh vào cánh cửa.
Tôi nghe thấy tiếng bụp rất lớn liền mau chóng khom lưng đỡ Lương Uyển Doanh, đầu cô ta bắt đầu chảy máu. Tôi kéo cô ta, cánh tay vốn dĩ trắng trẻo lộ ra một mảng đầu vết bầm tím.
Cổ tay cô ta cũng có dấu vết d.a.o cắt, những vết thương cũ và mới chồng chéo lên nhau khiến người ta nhìn cảm thấy rất sốc.
“Cô?” Tôi cau mày nhìn Lương Uyển Doanh. Cô ta lập tức đẩy tay tôi ra tự mình đứng dậy.
Vai tôi bỗng nhiên bị tay của Vương Thành đè lên, mắt anh ta đỏ ửng nhìn tôi trừng trừng giống như một con sói đang phẫn nộ.
“Anh muốn gì? Anh muốn làm gì vợ tôi?” Giọng Vương Thành tràn ngập sự tức giận.
Tôi cười gượng: “Tôi chỉ đỡ cô ấy thôi.”
“Hừ, đừng nghĩ tôi mù, đừng có tưởng tôi cái gì cũng không biết, cô là đồ đê tiện, tất cả mọi việc cô làm tôi đều nhìn thấy, cô thật không biết xấu hổ.” Vương Thành chuyển ánh mắt sang Lương Uyển Doanh.
Cô ta đã khóc tới mức mặt mũi toàn là nước mắt, cơ thể gầy gò run rẩy.
Lúc này tôi mới phát hiện bụng của Lương Uyển Doanh đã nhô lên một chút, so với thân thể gầy yếu kia thật không tương xứng.
“Minh Dương, anh về trước đi.” Lương Uyển Doanh vừa rơi lệ vừa ra lệnh tiễn khách.
Tôi gật đầu, nghĩ lại hôm nay đi vẫn chưa hỏi han được gì, Hạ Đông Hải vẫn đang phải chịu dày vò.
“Cô Lương, thực ra hôm nay tôi đến muốn hỏi cô một chuyện.” Tôi nói với cô ta một cách chân thành.
Lương Uyển Doanh hơi sững lại một chút: “Hỏi tôi? Chuyện gì?”
“Tôi biết trấn này muốn xây một công xưởng, cho nên mời rất nhiều người dân, nhưng những người dân này trên đường đi đã gặp chuyện không may đều qua đời cả rồi.
“Không biết trên trấn có mời pháp sư về làm lễ cho họ không?” Tôi vừa nói ra, Lương Uyển Doanh đã nhìn tôi bàng hoàng.
Hình như cô ta không biết gì cả, đến chuyện những người dân kia gặp nạn cô ta cũng không biết gì hết.
“Sự việc lớn như vậy sao cô lại không biết chứ?” Tôi nhìn chằm chằm cô ta, sợ cô ta muốn giấu diếm gì đó cố ý không nói cho tôi biết.
Lương Uyển Doanh nhếch miệng cười khổ: “Hiện tại tôi còn không thể ra khỏi cửa nhà.”
“Cái gì?” Tôi không hiểu ý cô ta.
Vương Thành từ chỗ ngồi đứng lên, cười xấu xa: “Ha ha, vì thế hôm nay cậu mới tới tìm tôi?” Vương Thành nấc lên một tiếng, có chút loạng choạng.
Lương Uyển Doanh quan tâm đỡ anh ta lại bị anh ta đẩy ra, nhìn tôi nói những người đó thật không biết tốt xấu, trưởng trấn đã đối xử tốt với họ vậy mà họ còn muốn đi tố cáo trưởng trấn, cho nên…
Cho nên tai nạn đó là do người gây ra?
“Chồng à, sao các anh có thể làm như vậy? Lẽ nào không sợ gặp báo ứng sao?” Lương Uyển Doanh nhìn anh ta không ngừng lắc đầu.
Vương Thành cười lạnh: “Hừ, báo ứng? Tôi không biết cái gì gọi là báo ứng. Nếu tôi không cứng rắn ác độc thì làm sao ngồi lên được vị trí như ngày hôm nay? Nếu tay tôi không nhúng chàm sao cô có thể trở thành vợ tôi?”
Vương Thành càng nói càng kích động, đột nhiên giơ tay ra bóp cổ Lương Uyển Doanh. Lương Uyển Doanh kinh hãi co người lại, cả người bị đẩy tới góc tường.