Gần đến bữa tối Đỗ Hữu Phúc giả lả cười thúc giục chúng tôi đi ăn cơm, nhưng ông ta lại muốn Tiểu Liên lên lầu thay đồ, dường như muốn ra ngoài.
Lẽ nào bởi vì có tôi và Hạ Đông Hải là hai người ngoài đang ở đây nên ông ta không muốn mời khách dùng bữa tại nhà?
Còn chưa đợi tôi hỏi, Đỗ Hữu Phúc quay về phía nhà bếp gọi tôi và Hạ Đông Hải qua ăn cùng.
Trên bàn ăn tôi giả vờ khách khí. Tiểu Liên khi xuống lầu đã thay một bộ sườn xám lộng lẫy đắt tiền hơn. Không thể không nói dáng người cô ấy rất đẹp, mặc bộ sườn xám lại càng tôn vóc dáng hơn.
Cô ấy cười với tôi rồi ngồi xuống bàn ăn nhưng ăn rất ít.
Đỗ Hữu Phúc cũng chỉ ăn nửa bát cơm rồi buông đũa, còn không quên khuyên chúng tôi ăn nhiều chút khiến tôi cảm thấy rất kỳ lạ.
Ăn tối xong Đỗ Hữu Phúc và Tiểu Liên giúp chúng tôi chuẩn bị phòng ngủ, vẫn là căn phòng trước kia tôi ở. Lần này để đảm bảo an toàn hai chúng tôi ở cùng nhau.
Chưa tới bảy giờ, Tiểu Liên đã mang vào một hộp hương nhỏ màu đen, đốt hương lên, mùi thơm thoang thoảng tỏa khắp phòng.
Tiểu Liên đặt cái hộp đen lên bàn, ôn nhu nói với tôi: “Hương này giúp ngủ ngon hơn, các cậu ngủ sớm đi, thôn này buổi tối cũng không có gì chơi cả.
“Được!” Hai chúng tôi đồng thanh nói.
Tiểu Liên vừa ra khỏi phòng tôi lập tức dập lửa lư hương.
“Cộp cộp cộp, cộp cộp cộp.”
Nửa tiếng sau có tiếng bước chân nhẹ nhàng đi đi lại lại trước cửa phòng, tôi và Hạ Đông Hải sớm đã thổi tắt đèn giả vờ nằm trên giường ngủ.
“Cạch” cửa phòng bị mở ra, tôi hé mắt nhìn thấy đầu Tiểu Liên thò vào trong phòng xác nhận xem hai chúng tôi đã ngủ chưa.
“Thế nào? Ngủ rồi chứ?”
Giọng nói này là của Đỗ Hữu Phúc, Tiểu Liên thấp giọng khẳng định chúng tôi đã ngủ.
“Lập tức gọi điện thoại gọi bọn họ tới, mai phải tống khứ nó đi, nếu nó không chịu thì…?” Đỗ Hữu Phúc nói tới đó thì dừng lại không nói nữa.
Cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại, Hạ Đông Hải mở to đôi mắt ti hí của mình: “Ông cậu của cậu hình như có gì đó không đúng, ông ta…?”
“Giờ tôi không có thời gian giải thích với cậu, nhưng người này tuyệt đối không phải là người tốt, chúng ta phải cẩn thận đề phòng.” Tôi nói xong thì nhẹ nhàng đứng dậy.
“Rừm rừm!” Không tới mười phút sau vườn dưới lầu truyền tới tiếng mở cổng, hình như có xe tiến vào trong. Tôi nhón chân nhanh chóng chạy tới trước cửa sổ, thấy một chiếc xe hơi màu đen và một xe cảnh sát một trước một sau tiến vào trong. Không cần nói cũng biết đây là khách quý của Đỗ Hữu Phúc.
Ông ta tự mình đi ra tiếp đón nồng nhiệt bắt tay đối phương, xem ra quan hệ rất thân quen.
Tôi và Hạ Đông Hải cúi thấp đầu nhìn kỹ nhưng đèn mờ quá tôi không thể nhận ra người tới là ai, chỉ biết tổng cộng có ba người.
Không lâu sau đó dưới lầu truyền tới tiếng nói chuyện, tôi mở hé cửa phòng đi ra phía ngoài hành lang. Tất cả các đèn đã tắt, đèn camera cũng tắt, tôi nhón chân đi tới chỗ cầu thang nghe ngóng động tĩnh.
“Ha ha ha, Hữu Phúc à, yến tiệc hôm nay với lần trước có gì khác nhau vậy?” Giọng nói này cao lại đanh có lẽ thân phận là cấp trên của Đỗ Hữu Phúc.
Đỗ Hữu Phúc cười nói: “Cục trưởng Trương, đồ bổ hôm nay còn tốt hơn cả lần trước nữa, ngài cứ nhìn là biết.”
Bổ thân thể? Tôi cau mày. Đám người này nửa đêm nửa hôm tới biệt thự của Đỗ Hữu Phúc không phải chỉ vì ăn vài món bổ dưỡng cho cơ thể chứ?
“Ha ha ha, vẫn là anh lợi hại cái gì cũng làm được.” Giọng nói này trầm khan hơn giọng người vừa nãy.
Đỗ Hữu Phúc vẫn cung kính như cũ, tôi nghĩ vừa rồi Cục trưởng Trương là ông lớn ở sở cảnh sát, còn người có giọng khàn kia là trưởng trấn của Thập Lý trấn.
Nhưng rõ ràng khi tiến vào có ba người, tôi không hề nghe tiếng người thứ ba?
Một lúc sau nhà bếp truyền tới tiếng thìa đũa va vào nhau, đám người này có lẽ bắt đầu ăn uống rồi.
“Tiểu Vương hôm nay cậu ăn cùng chúng tôi nhé.” Cục trưởng Trương lên tiếng.
“Cái này? Không được đâu ạ?” Tiểu Vương thấp giọng từ chối.
Tôi vừa nghe phát hiện giọng nói này rất quen, tiểu Vương?
“Có gì không được chứ? Đã tới đây rồi thì cứ thoải mái, hơn nữa vợ cậu đẹp như vậy, cậu không bồi bổ một chút thì sao được? Lẽ nào muốn để người khác chăm sóc cô ấy hộ cậu?”
Giọng nói vừa dứt thì cả tràng cười vang lên, tiểu Vương thấp giọng nói: “Vâng, vâng vậy được ạ.”
Hạ Đông Hải hít hít ngửi ngửi, lập tức nén giọng nói với tôi: “Đây là mùi gì vậy? Sao kỳ lạ quá?”
“Suỵt, đừng nói nữa, cẩn thận kẻo bị phát hiện bây giờ.” Tôi liếc xéo cậu ta một cái cậu ta mới chịu ngậm miệng.
Vốn dĩ cứ tưởng nghe được bọn họ sẽ nói ra bí mật gì, không ngờ đám người đó ngồi ăn rất chuyên tâm, có nói ra chắc cũng chỉ là mấy chủ đề vô thưởng vô phạt.
Bữa ăn này kết thúc sau khoảng hơn một tiếng, nghe tiếng tiễn khách dưới lầu, tôi nhanh chân chạy về phòng mình, phi tới cửa sổ nhìn Đỗ Hữu Phúc tiễn mấy người đó lên xe.