Cô ấy mặc một chiếc sườn xám thêu hoa văn màu xanh đậm, trên vai khoác một chiếc áo khoác lông, tóc búi cao, trên đầu cài những đồ trang sức bằng vàng.
Với lớp trang điểm tinh tế trên khuôn mặt, so với trong trí nhớ cô ấy trắng và tròn hơn, thần sắc đã trở nên tốt hơn.
Nhìn thấy tôi, Tiểu Liên hơi ngạc nhiên, sau đó liền mỉm cười.
"Minh thiếu gia? Cậu, cậu, sao cậu lại trở về?" Tiểu Liên mở cửa, vẻ mặt rất vui vẻ.
"Ồ, tôi tới tìm cậu tôi, lần trước đến không gặp được cậu, nên lần này tôi đặc biệt đến thăm ông ấy." Tôi nhìn Tiểu Liên, với cách ăn mặc này của cô ấy, người ngoài nhìn vào không biết sẽ nghĩ rằng cô ấy là bà chủ ở đây.
Tiểu Liên trìu mến kéo tôi: "Đi, chúng ta vào nhà nói chuyện."
Hạ Đông Hải bị xem như không khí, Hạ Đông Hải ho nhẹ một tiếng, tôi vội vàng giới thiệu: “Tiểu Liên, đây là bạn của tôi, tên là Hạ Đông Hải.”
“Ha ha, chào người đẹp.” Hạ Đông Hải miệng lưỡi giảo hoạt chào hỏi.
"Bạn của cậu thật biết nịnh người, cùng nhau vào nhà đi." Tiểu Liên chào đón chúng tôi.
Tôi và Hạ Đông Hải đi theo Tiểu Liên vào biệt thự mới phát hiện cây hoa hòe vốn dĩ được trồng trong biệt thự nay đã bị chặt, thay vào đó là một nhà kính trồng hoa, nhìn rất đặc biệt.
Phòng khách cũng đã thay đổi cách bày trí, bên trong tất cả đồ đạc đều được thay thế bằng gỗ cứng và sơn mài đen, còn có một tấm gương lớn bằng đồng đặt ở chính giữa phòng khách.
Tiểu Liên nói vọng vào bếp: "Thúy Nhi, pha một bình trà."
Thúy Nhi? Biệt thự đã mời người giúp việc khác?
Tiểu Liên mời tôi và Hạ Đông Hải ngồi xuống, một người giúp việc bưng khay trà đi tới, cô ấy cẩn thận đặt khay trà xuống rồi rót trà cho chúng tôi. Thúy Nhi này chắc tầm mười lăm, mười sáu tuổi, thắt hai b.í.m tóc to trông rất ngoan ngoãn dễ thương.
"Bà chủ, trà và điểm tâm đã hết, bây giờ con đi mua liền ạ." Thúy Nhi nhìn Tiểu Liên, gọi Tiểu Liên là bà chủ một cách kính trọng?
Bà chủ? Điều này có nghĩa là Tiểu Liên bây giờ thực sự là bà chủ ở đây? Tôi hơi ngạc nhiên khi một cô gái ngây thơ như Tiểu Liên lại kết hôn với kẻ đê tiện như Đỗ Hữu Phúc.
“Vậy con ra ngoài mua đi.” Tiểu Liên dặn dò, khi quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của tôi, cô ấy vuốt vuốt tóc ngượng ngùng cười với tôi.
“Minh thiếu gia, tôi, tôi?” Tiểu Liên dường như không biết giải thích như thế nào.
“Vậy từ nay cô sẽ là mợ của tôi, chúng ta là người một nhà.” Tôi cười với Tiểu Liên.
Tôi và Tiểu Liên chỉ sống cùng một nhà trong thời gian ngắn, tôi có quyền gì can thiệp vào cuộc sống của cô ấy? Cô ấy chấp nhận kết hôn với cậu tôi, nhất định là cô ấy có nỗi khổ của mình.
Một tia cô đơn hiện lên trong đôi mắt sáng ngời của Tiểu Liên, cô ấy cúi đầu không nói gì, bầu không khí trở nên ngượng ngùng.
Hạ Đông Hải uống trà, nhìn đồ trang trí xung quanh, hỏi Tiểu Liên: "Nhà của cô chắc là có nhờ người đến xem phong thủy đúng không? Mọi thứ sắp xếp rất đâu vào đó!"
"A? Cậu cũng biết xem phong thủy sao?" Tiểu Liên có chút kinh ngạc.
Hạ Đông Hải gật đầu: “Tôi cũng có chút hiểu biết, nhưng phải cần kết hợp với tử vi ngày sinh của chủ nhà, nếu tử vi ngày sinh không hợp, có sắp xếp ổn thỏa thế nào cũng vô dụng."
Tiểu Liên gật gù hiểu ý, tôi thấy biệt thự vắng vẻ nên hỏi Tiểu Liên cậu tôi ở đâu.
"Cậu của cậu còn đang họp ở nhà thị trưởng, hình như là bàn về vấn đề xây dựng nhà máy." Tiểu Liên dường như nghĩ tới điều gì đó khi nói, đứng dậy bước nhanh đến cửa phòng khách, lớn tiếng gọi Thúy Nhi. Thúy Nhi chắc có lẽ đã ra ngoài, vì vậy không ai trả lời.
“Sao vậy?” Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Tiểu Liên, tôi hỏi.
Tiểu Liên nói rằng tối nay thị trưởng và người của cục quản lý sẽ đến nhà ăn cơm, mà thức ăn vẫn chưa được mua.
Thấy Tiểu Liên đang lo lắng, tôi liền nảy ra một ý tưởng: "Vậy bây giờ cô đuổi theo biết đâu sẽ bắt kịp Thúy Nhi, tôi ở lại trông chừng nhà cho."
Tiểu Liên nghe xong liền gật đầu, ngay lập tức bước nhanh ra ngoài.
Khi bóng cô ấy vừa khuất khỏi tầm mắt, tôi bước nhanh về phía cầu thang, hiện tại không có ai ở nhà, đúng lúc tôi có thể tìm kiếm một vòng ở căn biệt thự.
Thấy tôi định đi lên lầu, Hạ Đông Hải giữ tôi lại: “Minh Dương, cậu đi đâu vậy?”
“Tôi lên lầu xem một chút!” Tôi đẩy tay Hạ Đông Hải ra: “Cậu ở đây trông chừng giúp tôi, nếu có người quay lại thì nhắn tin cho tôi.”
"Hả? Có chuyện gì vậy?" Hạ Đông Hải nghi ngờ nhìn tôi chằm chằm.
“Cậu cứ trông chừng là được.” Tôi không thể bỏ lỡ cơ hội, nhanh chóng chạy lên lầu.
Cuối cùng khi lên đến lầu hai tôi đã phải dừng lại, không biết từ lúc nào camera giám sát được lắp ở cầu thang trên lầu 2, nếu tôi không ngẩng đầu lên nhìn, có thể đã bị lọt vào khung hình giám sát.
Ông ta đúng là một con cáo già, tôi nghĩ trước khi tôi tìm thấy mẹ mình, không nên trở mặt với ông già đó.
“Minh Dương, mau quay lại.” Hạ Đông Hải quay đầu nhìn tôi.
Tôi lập tức từ cầu thang đi trở lại phòng khách, trán Tiểu Liên lấm tấm mồ hôi, có vẻ hơi căng thẳng.
“Minh Dương, tối nay?” Tiểu Liên dường như không biết nói như thế nào.
Nhưng tôi đã quyết định, cho dù thế nào đi chăng nữa đêm nay tôi sẽ ở lại đây, xem xem Đỗ Hữu Phúc này đang qua lại với những người như thế nào.
"Tối nay thật sự làm phiền cô rồi, chúng tôi định ở lại đây vài ngày, chắc không có vấn đề gì chứ?" Trước khi Tiểu Liên nói xong, tôi đã mặt dày nói rằng đêm nay sẽ ở lại.
Tiểu Liên đương nhiên không thể đuổi tôi đi, chỉ có thể cắn răng gật đầu.
Sau khi đồng ý, cô ấy mượn cớ đi vào bếp, không biết gọi điện cho ai lẩm bẩm gì đó, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng và hơi sợ hãi của cô ấy, tôi đoán là cô ấy gọi điện thoại cho Đỗ Hữu Phúc để báo cáo tình hình hiện tại.
Đúng vậy chưa tới nửa tiếng sau, Đỗ Hữu Phúc đã quay về.
Ông ta vẫn như trước, đầu béo tai to, vừa nhìn thấy tôi thì đạo đức giả đi tới, ôm lấy tôi rồi lại vỗ vỗ vai tôi, nở nụ cười “yêu thương” của một bậc trưởng bối.
“Minh Dương, sao con có thời gian đến thăm cậu vậy?” Đỗ Hữu Phúc mỉm cười, trông rất gian trá.
“Thật ra là như vậy, lần trước con đến thị trấn Thập Lý nhưng không có thời gian tham quan nơi này, cho nên lần này con đến đây du lịch.” Tôi bịa đại một lý do nào đó.
Đỗ Hữu Phúc nghe đến đây, trên gương mặt mập mạp liền co giật vài cái: "Được, vậy cậu sẽ kêu mợ con dắt con đi tham quan quanh thị trấn Thập Lý."
Vừa nói ông ta vừa nhìn Tiểu Liên, trong mắt lộ ra vẻ mập mờ tôi không hiểu lắm, Tiểu Liên dường như đã hiểu ý, nhẹ nhàng gật gật đầu.
Tôi nhìn thấy tất cả, nhưng nhếch mép và giả vờ như không biết gì.