Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 303: Giúp Việc Trở Thành Bà Chủ (1)




Ông chủ cẩm cuốn sổ trên tay, thỉnh thoảng lật vài trang, lắc đầu liên tục, bộ dạng rầu rĩ dường như đang gặp phải khó khăn rất lớn.
Ngay cả khi tôi và Hạ Đông Hải đến trước mặt ông ấy, ông ấy cũng không phát hiện ra.
Hạ Đông Hải đưa tay vẫy vẫy trước mặt ông chủ, ông chủ ngẩng đầu lên nhìn Hạ Đông Hải và tôi, cố nặn ra một nụ cười gượng gạo.
“Hai cậu ra ngoài à?” Ông chủ đặt cuốn sổ xuống.
“Ừ, đúng vậy, chúng tôi đi ra ngoài.” Tôi nhìn vào cửa hàng và ngoài đường, lúc trước đến đây cùng lắm vẫn thấy vài người qua lại, hôm nay mới phát hiện, ban ngày mà nơi này giống như thị trấn không người vậy.
“Ông chủ, sao ở đây lại vắng vẻ thế này?” Tôi nghĩ rằng có thể liên quan đến việc xây dựng nhà máy.
Ông chủ thở dài ngao ngán, cúi người lấy từ trong ngăn kéo ra hai tấm bùa hộ mệnh đưa cho chúng tôi.
Hạ Đông Hải đẩy tay ông chủ: “Ông chủ, ông đừng bán cái này cho chúng tôi, cái này tôi muốn bao nhiêu cũng có!” Hạ Đông Hải giống như chúng tôi trước đây, cho rằng ông chủ đang bán dịch vụ kèm theo.
Tôi đưa tay ra nhận tấm bùa hộ mệnh của ông chủ, mặc dù bùa không có tác dụng nhưng tôi vẫn lễ phép nói lời cảm ơn.
Trên khuôn mặt nhăn nheo ông chủ nhìn chúng tôi với vẻ bất lực.
Ông ta cầm điếu thuốc khô hút vài hơi cho đến khi khói trắng từ từ bốc lên, ông ta nói với tôi và Hạ Đông Hải: “Cho dù các cậu đến đây để du lịch hay là tìm người, hãy mau chóng quay về đi, thị trấn này sắp xây dựng một nhà máy và đang đuổi tất cả mọi người ra khỏi đây, thời gian này tôi cũng sẽ phải rời đi." Lời nói của ông chủ có vẻ rất bất lực.
Tuy nhiên, tôi không thể hiểu được, cho dù sắp có một nhà máy được xây dựng ở đây thì cũng không cần phải đuổi nhiều cư dân như vậy chứ? Hơn nữa, cho dù là cưỡng chế mua đất đi chăng nữa thì thị trấn thật sự có nhiều tiền như vậy thu mua sao?
Nghe những gì tôi nói, ông chủ liền cười gượng gạo. Ông ấy nói với chúng tôi cư dân ở thị trấn Thập Lý này vốn dĩ đã rất ít, các bạn trẻ một lòng chỉ muốn đến thành phố lớn để phát triển, vì vậy thị trưởng đã mua đất với giá cực thấp, những người không muốn rời đi sẽ được làm "công tác tư tưởng".
Về phần khách sạn nhỏ của ông ấy, thị trưởng vốn dĩ không cần phải ra mặt, thị trấn không còn người, cửa tiệm cũng không thể tiếp tục hoạt động được nữa.
Vừa nói, ông chủ vừa lấy sổ sách kế toán tháng này mở ra, tất cả các trang đều trống không.
"Nếu cứ tiếp tục như vậy, cả nhà chúng tôi từ lớn đến nhỏ sẽ c.h.ế.t đói mất, dọn đi là lựa chọn duy nhất." Ông chủ nói xong liền ngồi xuống ghế, ánh mắt có chút đờ đẫn.
Lúc này, Tôi và Hạ Đông Hải cũng không có tâm trạng đi an ủi người khác, chỉ trò chuyện phiếm đôi ba câu với ông chủ rồi đi ra ngoài.
Hạ Đông Hải ở bên cạnh tôi lẩm bẩm: "Cậu của cậu làm nghề gì vậy? Tại sao tôi chưa từng nghe cậu nhắc tới việc cậu có một người cậu?"
"Nhiều chuyện vậy, tính điều tra nhân khẩu hả? Nếu không muốn đi, thì đừng đi theo tôi." Tôi vốn dĩ đã hơi khó chịu, nhưng lời lầm bầm của Hạ Đông Hải càng khiến tôi khó chịu hơn.
"Được, tôi không nói nữa, coi như tối nay đã có chỗ ăn cơm." Hạ Đông Hải cười nói.
Khi chúng tôi dừng lại trước cổng biệt thự, miệng của Hạ Đông Hải ngày càng há to hơn.
Cậu ta đưa tay ra vỗ mạnh vào vai tôi: "Nhìn không ra tên nhóc cậu nha? Thì ra là một đại thiếu gia?"
“Im miệng, cậu còn tiếp tục lảm nhảm nữa thì đi về đi.” Tôi liếc Hạ Đông Hải một cái, sau đó nhấn chuông cửa. Hạ Đông Hải che miệng cười, nhón chân nhìn hoàn cảnh bên trong biệt thự, một biệt thự cao cấp như vậy thật sự là không phù hợp với thị trấn đơn sơ này.
Đỗ Hữu Phúc một phó thị trưởng nhỏ bé, lại có thể sở hữu một biệt thự như vậy, khoảng chừng năm phút sau, một bóng người quen thuộc bước ra từ biệt thự.
"Tiểu? Tiểu Liên?" Tôi không xác định lắm, bởi vì trong trí nhớ của tôi Tiểu Liên là một cô gái đơn giản trong sạch, nhưng hôm nay, bất luận là quần áo hay là lớp trang điểm trên mặt, tôi có chút kinh ngạc.