Phải sang ngày thứ hai tàu mới đến thị trấn Thập Lí, tôi không có tâm trạng quan tâm đến Hạ Đông Hải, chỉ ngẩn người tựa vào ghế mà thôi
Lần này tôi đi là có ba mục đích, một là khiến Thanh Thanh về bên tôi, hai là tìm mẹ tôi, ba là lấy lại tất cả những thứ thuộc về Minh gia từ trong tay ông cậu.
Hạ Đông Hải rảnh quá không có gì làm, vừa đi đi lại lại lẩm bẩm: “Tại sao ngay cả người soát vé cũng không có?”
"Sợ à? Tôi đã khuyên cậu rồi mà.” Tôi liếc nhìn Hạ Đông Hải.
Cậu ấy thờ ơ lắc đầu, nói mình pháp thuật cao cường vốn không sợ mấy thứ thần thần quỷ quỷ, ngược lại là bọn chúng nếu gặp cậu ấy thì phải tránh đi mới đúng.
Ngoài cửa sổ, trời càng ngày càng tối, màn đêm buông xuống, không có gì ngoài tiếng tàu chuyển bánh.
Hạ Đông Hải lấy từ trong túi ra hai cái màn thầu, một cái đưa cho tôi, thật không ngờ cậu ấy còn mang theo cả đồ ăn nữa.
"Mấy thứ trên tàu đắt lắm, cậu thấy tôi thông minh chưa. Không có tôi cho cậu c.h.ế.t đói luôn!" Hạ Đông Hải rất nhạy cảm với tiền, cậu ấy có thể tính toán mọi thứ để tiết kiệm tiền, nhìn từ căn nhà đi thuê là biết rồi.
“Hạ Đông Hải, cậu tích nhiều tiền như vậy làm gì?” Trước đây tôi đã hỏi vấn đề này, nhưng Hạ Đông Hải không có trả lời.
Tôi phát hiện ra, chỉ cần hỏi đến chuyện này, vẻ mặt của Hạ Đông Hải lập tức thay đổi, dường như chủ đề này đã chạm đến nơi mềm yếu nhất của Hạ Đông Hải vậy.
Thấy cậu không muốn nói gì, tôi cúi đầu cắn một miếng màn thầu, ăn một cách thích thú.
Hạ Đông Hải nhìn tôi như đang suy nghĩ gì đó, nhưng đột nhiên ánh mắt trở nên kỳ lạ.
“Minh Dương, giờ cậu….cậu ăn màn thầu không còn thấy buồn nôn nữa à?” Hạ Đông Hải không nói tôi cũng không nhận ra, cậu ấy nói như vậy tôi mới giật mình.
Kể từ khi mọc lên quỷ diện ban, không có thịt là tôi không chịu được, hơn nữa còn phải là thịt sống, nhưng bây giờ tôi lại có thể ăn màn thầu làm từ ngũ cốc như người bình thường.
“Tôi?” Tôi đột ngột đứng dậy, kéo áo phông lên, quỷ diện ban trên rốn biến mất một cách thần kỳ.
“Lẽ nào là tác dụng của rắn đỏ hai đầu?” Tôi kể cho Hạ Đông Hải nghe chuyện xảy ra ở Cổ Đàn, Hạ Đông Hải liền kéo tay tôi lại.
Lại lấy chu sa ra vẽ một thứ gì đó trên lòng bàn tay tôi, cuối cùng ánh mắt khựng lại.
“Sao vậy?” Tôi nhìn Hạ Đông Hải chằm chằm.
Cậu ấy xoa xoa đầu, cười với tôi:: "Không, không có gì, cậu cũng được xem là trong họa có phúc đấy nhỉ?"
“Tiểu tử này đừng đùa với tôi, nhìn ánh mắt cậu là tôi biết rồi.” Tôi nắm lấy cánh tay Hạ Đông Hải.
"Minh Dương, chờ đã, cậu….cậu ngửi thấy mùi gì sao?" Sắc mặt Hạ Đông Hải đột nhiên thay đổi.
Lúc đầu, tôi nghĩ cậu ấy đang cố đánh lạc hướng tôi, nhưng một mùi khét nồng nặc xộc vào mũi tôi, rất ngạt thở.
Tôi và Hạ Đông Hải lập tức nhìn xung quanh, trong lúc chúng tôi làm ầm ĩ, xung quanh tàu có một bầu không khí cháy xém, những chiếc đệm đều bị bao phủ bởi tro than đen kịt. Tàu dừng lại, bao nhiêu “người” bắt đầu lên tàu.
Nếu tôi nhớ không nhầm, chuyến tàu này không có điểm dừng nào trên đường, chỉ có điểm đến duy nhất là thị trấn Thập Lí. Nhưng bây giờ nó dừng lại giữa chừng, còn có rất nhiều "người" lên nữa.
Không cần tôi ra hiệu, Hạ Đông Hải đã nhận ra có gì đó không ổn, những người đó vùi đầu rất thấp, nhìn không rõ mặt.
Hạ Đông Hải bấm ngón tay tính toán hồi lâu, nhưng cũng không tính được gì.
"Còn nói pháp thuật cao cường nữa, xem ra đạo hạnh của cậu cũng chưa đủ cao đâu.” Tôi nhìn mấy quỷ hồn đó, da thịt trên người bọn chúng đều đã bị cháy đen, ai nấy đều giống như than cốc.
Họ ngồi xung quanh chúng tôi, bất động.
Hạ Đông Hải dùng sức nuốt nước miếng, bất mãn nói: "Nói tôi vô dụng, cậu thì sao? Cậu xem được cái gì à?”
Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên bàn, bàn rất nóng nhưng tôi không rút tay lại. Tôi không biết sự thật về cái c.h.ế.t của ông lão và bức tranh cổ rốt cuộc xuất hiện trong đầu tôi như thế nào.
Nhưng tôi mạnh dạn đoán liệu có phải do tôi đã chạm vào những đồ vật liên quan, hay vì tôi khao khát tột cùng muốn biết, trong đầu tôi sẽ hiện ra một hình ảnh, dựa vào đó mà đi tìm sự thật.
"Cậu điên à? Chín thịt mất." Hạ Đông Hải nhìn chằm chằm vào bàn tay đỏ ửng của tôi.
Tôi nhắm chặt mắt lại, và quả nhiên, trong đầu tôi hiện lên hàng loạt hình ảnh.
Rất nhiều người, trên tay túi lớn túi nhỏ toàn là hành lý, cùng nhau lên chuyến tàu này, trên tàu chật ních, trẻ con chạy nhảy lung tung.
Mọi người đều buồn bã và tâm sự với nhau, thì ra một nhà máy lớn sẽ được xây dựng trong thị trấn, vì vậy rất nhiều mảnh đất bị ép giá để bán.
Những người này chính là những cư dân bị trục xuất, thế nhưng họa vô đơn chí, đoàn tàu trật bánh giữa chừng trực tiếp khiến toa bị lật và phát nổ.
“Những người này c.h.ế.t vì tai nạn, nhưng sao lại có nhiều oán khí như vậy?” Tôi cau mày lẩm bẩm.
Hạ Đông Hải hâm mộ nhìn tôi: "Minh Dương, thật à? Cậu…..cậu thực sự có thể nhìn ra sao?"
Ban đầu, những con quỷ đó ngồi yên lặng không nhúc nhích, nhưng khi Hạ Đông Hải nói như vậy, tất cả đều ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào chúng tôi.
Bởi vì khuôn mặt bị cháy đen, tròng trắng trong mắt rất rõ ràng, ánh mắt vô cùng sắc bén.
Hạ Đông Hải cười khan một tiếng, thấp giọng hỏi tôi: "Làm sao bây giờ?"
"Không phải cậu bắt được quỷ à? Tôi hỏi cậu mới đúng, nên làm gì đây?" Tôi nheo mắt nhìn Hạ Đông Hải.
Hạ Đông Hải nuốt nước miếng: "Ta là thầy bắt quỷ, nhưng chỗ này ít nhất cũng phải có năm sáu mươi "người” đấy. Sao….sao tôi chắc được."
Tôi nhíu mày, không biết làm sao, tóm lại là trước khi chúng ra tay thì chúng tôi cứ ngồi im.
Thấy tôi im lặng, Hạ Đông Hải huých cùi chỏ vào tôi: "Nói gì đi chứ. Tôi chẳng sao hết, ít nhất m.á.u của tôi có thể dọa được bọn họ, còn cậu thì sao? Không cẩn thận lại thành quỷ c.h.ế.t oan uổng bây giờ."
Tôi biết âm khí của tôi mạnh, dễ thu hút ma quỷ, nhưng hôm nay những con quỷ này dường như cố tình giữ khoảng cách nhất định với tôi, tôi ngồi ở bên ngoài, nhưng chúng không ngồi bên cạnh tôi mà đều bên phía Hạ Đông Hải.