Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 30: Đổi Tính Đổi Nết (2)




Tôi đẩy cửa phòng Tôn Tử muốn xem cậu ấy đói chưa, có muốn ăn chút gì không. Kết quả, tôi vừa mới đẩy cửa ra đã thấy Phỉ Phỉ và tên đội trưởng cảnh sát Kim Bằng đang hôn nhau thắm thiết. Tay Kim Bằng còn đang đặt lên m.ô.n.g của Phỉ Phỉ.
Trong phút chốc, nộ khí dồn thẳng lên não, tuy rằng chuyện của tôi và Phỉ Phỉ đã là không thể, nhưng cô ấy cũng không thể trước khi tôi nói chia tay mà làm ra những chuyện thế này chứ. Đây không phải là đang tát vào mặt tôi sao?
“Tôn Phỉ Phỉ!” Tôi hét lớn vào mặt Phỉ Phỉ, tay nắm chặt lại thành nắm đấm. Mà cô ấy chỉ nhìn về phía tôi, trên đôi môi mềm mại phơi phới nở một nụ cười, vẫn không rời khỏi vòng tay của Kim Bằng. Kim Bằng cũng không thèm ngoảnh đầu lại, vẫn ôm chặt Phỉ Phỉ, đôi tay không thành thật vẫn mơn trớn trên người cô ấy.
Tôi ngay lập tức vừa chửi thề vừa lao tới kéo Kim Bằng ra, đồng thời cho anh ta một cú đ.ấ.m làm anh ta ngã nhào xuống đất. Kim Bằng bị đánh ngã xuống đất thì có chút bàng hoàng, anh ta ngẩng đầu lên nhìn tôi bằng con mắt dữ tợn.
Nếu không biết anh ta là cảnh sát, tôi còn tưởng anh ta là tướng cướp chứ. Anh ta vùng vằng đứng dậy, xắn tay chuẩn bị sống mái một trận với tôi.
Anh ta vốn đã cường tráng, lại còn biết đánh nhau. Tôi bị anh ta ấn xuống đất dùng đầu gối hung hãn đè lên bụng. Chút rượu vừa nãy tôi uống đã nôn ra bằng hết.
Kim Bằng bị tôi làm cho trở nên xộc xệch, anh ta dùng một chân giẫm tôi bẹp dí dưới đất, hung hăng nhổ một bãi nước bọt, khinh thường nói: “Còn dám đánh ông đây? Không tự nhìn lại bản thân mình như thế nào đi đã.”
Kim Bằng nói xong đi về hướng Phỉ Phỉ. Phỉ Phỉ yểu điệu nép vào lòng Kim Bằng sau đó cười nhạt: “Minh Dương à, nếu anh đã không yêu em, vậy em cũng không muốn tiếp tục dây dưa với anh nữa.”
Tôi nghiến răng nhìn Phỉ Phỉ, cứ tưởng sau khi nói rõ ràng với cô ấy, mọi người vẫn có thể trở thành bạn, bởi cũng đều là người lớn cả rồi.
Thế nhưng, Phỉ Phỉ cùng người đàn ông khác ân ân ái ái ngay dưới con mắt tôi, còn thốt ra những lời vô thưởng vô phạt như vậy khiến tôi tức điên lên. Tôi cảm thấy trong lòng cô ấy không có tôi.
Từ trước tới giờ, có lẽ cô ấy chưa bao giờ yêu tôi, chỉ đang trêu đùa với tôi thôi. Tôi khom người khó khăn bò dậy, đầu óc toàn một mớ hỗn độn.
Sau khi đứng dậy, mặc dù cả người choáng váng, nhưng tôi nhớ mình đến đây để thăm Tôn Tử, không phải cậu ta ở trong phòng này sao? Người đâu? Tại sao lại không thấy?
Tôi trái phải tìm quanh một hồi cũng không thấy tung tích Tôn Tử đâu, đầu óc tôi ong lên. Tôi quay người chạy như bay ra ngoài, đ.â.m sầm vào Huệ Bình đang vừa đưa bác sĩ tới. “A!” Huệ Bình kêu lên một tiếng to, cả người ngả ra sau sắp ngã tới nơi, tôi nhanh chóng đưa tay ôm lấy Huệ Bình. Vòng eo của cô ấy vừa nhỏ vừa mềm khiến toàn thân tôi không tự chủ mà rùng mình.
Huệ Bình đỏ mặt đẩy tôi ra, tôi định thần lại xin lỗi cô ấy, cô ấy cong môi: “Không sao đâu thiếu gia, tôi đã mời bác sĩ tới rồi. Đây là bác sĩ Phạm nổi tiếng nhất trong thôn chúng ta, nhà ông ấy mấy đời đều hành nghề y.” Huệ Bình nói xong định đưa bác sĩ Phạm vào bên trong, tôi thở dài nói: “Huệ Bình, trước hết cô giúp tôi tìm Tôn Tử cái đã, không thấy cậu ấy đâu nữa.”
Nghe tôi nói vậy, Huệ Bình mới đầu tỏ ra sững sờ, sau đó lộ ra vẻ khinh thường: “Vẫn còn chạy lung tung được chứng tỏ đâu có bệnh, hại tôi vất vả một phen, bác sĩ Phạm có thể về được rồi chứ.”
Bác sĩ Phạm thở hổn hển nói có phải chúng tôi cố ý khiến ông ta vất vả, lấy ông ta ra làm trò cười không, tức giận muốn quay đầu bỏ về.
Tôi nhanh tay níu bác sĩ Phạm lại, nói với ông ta sẽ nhanh chóng tìm ra người, mời ông ta ở lại phòng tôi nghỉ ngơi một chút.
Bác sĩ Phạm cũng bước không nổi nữa rồi, thấy phòng tôi có rượu lại có đồ ăn thì cũng không khách sáo nữa. Còn Đại Ngốc nằm trên giường đã say tới mức không biết trời đất gì.
Huệ Bình chau mày không nhìn tôi, không vui nói: “Thiếu gia, cậu xem, cậu đã mang về bao nhiêu người rồi? Lão thái thái mà tức giận thì tôi xem cậu làm thế nào.”
“Bên phía bà nội, tôi sẽ tự đi nói, cô mau giúp tôi đi chuẩn bị ít đồ ăn nóng mang tới đây.” Tôi không cảm xúc giao việc cho Huệ Bình.
Tôi phát hiện ra, nếu không bày ra bộ dạng của thiếu gia trước mặt mấy người này, thì bọn họ căn bản sẽ không ngoan ngoãn làm việc. Nếu đã như vậy tôi cũng đành phải thể hiện vậy.
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của tôi, Huệ Bình không dám do dự nữa, cô ta gật đầu rồi đi về phía nhà bếp.
Sau khi sắp xếp cho bác sĩ Phạm xong, tôi liền gấp gáp đi tìm Tôn Tử. Hôm nay, sắc mặt của cậu ấy đã không được tốt rồi, đáng lẽ không nên ra ngoài đi lung tung mới đúng. Lòng tôi nóng như lửa, một dư cảm không lành bắt đầu lên men.
“Thiếu gia, lão phu nhân đang lễ Phật, nếu cậu không có việc gì thì đừng ra sau hậu viện, tránh ảnh hưởng tới lão phu nhân.” Người đang nói là Dì Liên, bà ta thần không biết quỷ không hay bỗng nhiên xuất hiện trước mặt làm tôi giật cả mình.
Tôi định thần lại nhìn Dì Liên cười cười: “À, ra là Dì Liên đấy à, tôi, tôi đang tìm Tôn Tử, dì có nhìn thấy cậu ấy không?”.
Dì Liên nheo đôi mắt giảo hoạt lại, sau đó cật lực lắc đầu, nói tôi đi ra trước.
Tôi chỉ đành ngoan ngoãn rời khỏi đó, nhưng trong lòng tôi đang có rất nhiều hoài nghi. Dì Liên đang cố ý cản trở tôi sao? Bà ta đang sợ tôi nhìn thấy điều gì?
Lẽ nào Tôn Tử thực sự đã? Tôi nhanh trí nhìn Dì Liên, hắng giọng: “Dì Liên, tôi cần tìm bà nội có việc, bây giờ tôi phải gặp bà ngay lập tức.”