Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 295: Trùng Sinh (1)




Tôi có cảm giác n.g.ự.c mình phồng lên, toàn thân run rẩy đồng tử mở to trừng trừng nhìn con rắn đỏ hai đầu chui vào trong cơ thể.
Tôi cong người lại, vùng bụng truyền tới cơn đau dữ dội. Những chiếc răng sắc nhọn cắn vào thành dạ dày khiến tôi đau như c.h.ế.t đi sống lại. Quỷ Diện Ban cảm nhận được sự uy h.i.ế.p cũng bắt đầu kêu.
Cả người tôi vặn vẹo dựa vào cái giá sắt, đầu đập không ngừng vào đó, muốn dùng cơn đau ở đầu để quên đi cơn đau đang dày vò vùng bụng.
Mặc dù đập đầu đến chảy m.á.u vậy mà vùng bụng quặn thắt vẫn khiến tôi như muốn nghẹt thở.
“A a a a!” Tôi hét lên một tiếng cảm giác như đã cạn kiệt sức lực, cả người mềm nhũn mất đi ý thức.
Đối với tôi ngất đi lúc này là cách khiến bản thân thoải mái nhất.
“Tí tách tí tách”
Hình như là tiếng nước chảy, tôi mơ hồ mở mắt ra thì thấy bầu trời trong xanh qua cửa sổ còn tôi thì đang nằm trên giường mềm. Trên ghế đối diện giường đặt một đôi giày bóng rổ mới bản giới hạn, là quà sinh nhật mà ba tôi đã tặng tôi nhân dịp sinh nhật mười chín tuổi.
Đợi chút, là sao? Đây là đâu?
Tôi nhìn khắp bốn phía, đây là nhà tôi? Căn nhà đã bị phá dỡ?
Tôi giơ tay véo mạnh lên má mình, không có chút cảm giác nào.
“Minh Dương, ba cần đi ra ngoài một chuyến, thức ăn đều đã để trên bàn cho con rồi.” Bên ngoài truyền tới giọng của người đàn ông trung niên.
Tôi nhanh chóng bật dậy, trong lòng tràn ngập cảm giác lo lắng bất an. Khi đặt tay lên nắm cửa tôi bỗng có chút nghi ngờ, cha con tôi giống như oan gia vậy.
Ông ấy thường nói tôi đã hủy hoại tất cả mọi thứ mà ông ấy có, khiến ông ấy sống trong đau khổ.
Ông ấy hận tôi, tôi cũng hận ông ấy.
“Cạch” một tiếng, hơn một năm sống trong cô đơn đã khiến tôi bình tĩnh nhiều, những vết thương trong lòng đã được thời gian chữa lành, tôi phát hiện ra mình vẫn còn rất quan tâm ông ấy.
Mở cửa phòng tôi thấy căn phòng đã trống không, người đã đi rồi?
Tôi bỗng thấy lo lắng, bởi tôi biết khoảng một rưỡi chiều nay tôi sẽ nhận được điện thoại của cảnh sát đồng thời tới nhà xác nhận t.h.i t.h.ể. Tôi lập tức lao ra khỏi nhà xuống dưới lầu nhìn thấy ông ấy đang lên một chiếc taxi.
Tôi bạt mạng quơ tay chân muốn ngăn cản chiếc xe đó nhưng hình như tài xế không nhìn thấy tôi.
Trong lúc hoảng loạn tôi nhìn thấy bên đường có cái xe máy điện lập tức phi lên phóng theo.
Cả đoạn đường tôi đều tăng tốc đuổi theo xe taxi, cuối cùng xe cũng dừng lại trước một quán trà cổ điển đã được trang trí lại ở vùng ngoại ô.
Đây là nơi cha tôi vẫn hay đến, ông ấy thích nơi này, khách lại ít. Cuộc sống bình thường của ông ấy giống người thời xưa, mỗi lần cãi nhau tôi sẽ mắng ông ấy là đồ cổ hủ cứng đầu.
Tôi dừng xe, nhanh chân chạy theo ông ấy.
Tôi vừa chạy tới gần thì phát hiện cơ thể tôi có thể xuyên qua người ông ấy, tôi giờ đây giống như một linh hồn vậy, ông ấy không nhìn thấy tôi, cũng không cảm nhận được sự tồn tại của tôi.
Tôi không biết liệu đây là may mắn hay bất hạnh nữa, lẽ nào là do ông trời sắp đặt để tôi gỡ bỏ nút thắt từ trước tới nay trong lòng mình?
“Đúng tôi tới rồi, cậu đang ở đâu?” Ba tôi không trực tiếp đi vào mà dừng lại ở bốt điện thoại công cộng bên ngoài gọi điện.
Cái thời đó làm gì có ai không có điện thoại di động chứ, vậy mà chỉ mình ông ấy không có bởi ông ấy thấy không cần thiết.
Cuộc sống của ông ấy rất đơn giản, mỗi ngày đều ở lì trong phòng sách, cũng không biết làm gì trong đó. Trừ tôi ra tôi không biết ông ấy còn có thể gặp ai uống trà.
Ông ấy nói vài câu đơn giản rồi cúp máy, đi vào trong quán rồi đi lên phòng riêng trên tầng ba đợi người ông ấy hẹn.
Tôi nhìn ba mình, ông ấy có chút hưng phấn cầm tờ báo lên, xem ra tâm trạng không tồi.
Tâm trạng ông ấy hôm nay tốt như vậy, sao có thể tự sát? Tôi nhìn cái đồng hồ trong phòng riêng, bây giờ là mười giờ năm mươi phút sáng, chỉ còn khoảng ba tiếng nữa là ba tôi sẽ biến thành một t.h.i t.h.ể lạnh ngắt, nhưng tôi vẫn chưa nhìn ra bất cứ nguy cơ nào.
“Cộp cộp cộp!”
Căn phòng yên tĩnh bỗng truyền tới tiếng gõ cửa, xem ra người được hẹn đã tới.
Ba tôi nhanh chóng đặt tờ báo xuống lập tức dậy mở cửa. Bên ngoài là một người mặt to tai lớn khiến toàn thân tôi bỗng run lên.
Ông cậu? Không đúng, phải nói là tên cặn bã ham tiền không có lương tâm. Tại sao ông ta lại xuất hiện ở nơi này?
“Hữu Phúc.” Cha tôi vừa nhìn thấy ông cậu lập tức nở nụ cười tươi, ông ấy chưa bao giờ cười với tôi như vậy.