Bệnh viện thứ nhất
“Tôi không có điên, tôi không có!” Tôi hướng về phía nữ y tá đang tiêm thuốc an thần cho tôi điên cuồng gào thét.
Đây đã là mũi thứ ba rồi, tôi khó khăn lắm mới vừa tỉnh lại một chút, bọn họ lại muốn động thủ rồi.
“Cậu yên tĩnh một chút đi.” Nữ y tá nét mặt khó coi, cuối cùng có thêm vài nhân viên chăm sóc đi vào đem tôi ấn chặt vào giường bệnh, cánh tay của tôi lặp tức nhiều thêm vài dấu kim châm.
Viên thuốc vàng vàng xanh xanh nhét vào miệng tôi, máy móc nuốt xuống, mắt của tôi trừng to như mắt cá c.h.ế.t, tiếp tục như vậy, tôi thật sự sẽ biến thành kẻ điên.
Ba ngày, đằng đẵng ba ngày, ngoại trừ vài ánh tà dương chiếu lên mặt tôi, làm tôi vẫn còn chút cảm giác bản thân còn đang sống ra, tôi giống như đồ bỏ đi cả ngày mê man cả người không chút sức lực.
Tần Hoa mỗi ngày đều đến, hỏi một câu giống nhau: “Cậu muốn đi cùng tôi không?”
Ngày thứ tư, khi Tần Hoa xuất hiện trong phòng bệnh của tôi, tôi đã gật đầu.
Chính quyết định này đã khiến tôi từ địa ngục này rơi xuống một địa ngục khác, tuy rằng tôi không biết anh ta có mục đích gì, nhưng tôi hiểu rõ, sức khỏe tôi ngày một kém đi, không thể tiếp tục ở trong cái bệnh viện này nữa.
Bọn họ cho tôi dùng lượng lớn thuốc an thần, làm cho tôi không có cách nào tỉnh táo.
Tần Hoa khoác lên cho tôi một bộ quần áo, tôi được Tần Hoa dìu ra khỏi phòng bệnh, bọn tôi thuận lợi rời khỏi bệnh viện, xe Tần Hoa đỗ ở bãi xe của bệnh viện.
Anh ta dường như không cần tốn chút sức nào đã đem được kẻ cả người không chút sức lực nào như tôi nhét vào xe, đầu của tôi đung đưa theo chiều khởi động của xe.
Con mắt lờ đờ mơ hồ nhìn một mảnh tối đen ngoài cửa sổ.
Không biết xe chạy bao lâu, cuối cùng cũng dừng lại, khoảnh khắc cửa xe mở ra, tôi liền nhìn thấy nụ cười cực kỳ méo mó của Tần Hoa.
Nụ cười đó làm người ta nhìn thấy liền không tự chủ được hít một hơi lạnh, tôi đảo mắt nhìn quanh mảnh vườn này. Trong vườn trồng đầy thảo dược, màu sắc của những thảo dược này đều khác nhau, trong bóng tối phảng phất như đang phát sáng.
“Đại cổ sư, người đã mang đến rồi.” Tần Hoa gập người sau đó trực tiếp vứt tôi lên tôi trên mặt đất. . truyen bjyx
Một luồng sáng lóe qua, tiếp đến là tiếng bước chân nặng nề từ trên lầu truyền xuống, một “quái vật” khoác áo choàng đen được vài “người” khác dìu từ từ đi xuống lầu.
Những người này ánh mắt đều đờ đẫn, sắc mặt trắng bệch, khắp mặt đều là mạch m.áu, bọn họ đều đã nửa sống nửa c.h.ế.t rồi!
Hơn nữa người bọn họ đang diu chính là Lăng Vi Như, Lăng Vi Như từ từ cởi áo khoác choàng đen ra, tôi mới nhìn rõ ở dưới lớp áo choàng đen là cảnh tượng Lăng Vi Như và Tôn Tử dính liền nhau.
Tôn Tử đã hoàn toàn thối rữa rồi, ngũ quan đều đã bị dòi ăn gần hết rồi, Lăng Vi Như tự nhiên cũng bị liên lụy, cánh tay của cô ta cũng đã xuất hiện rất nhiều trứng dòi, nhìn dáng vẻ có lẽ rất nhanh cũng sẽ nối gót Tôn Tử.
“Ngay lập tức, ta muốn hoán đổi thân thể với hắn.” Lăng Vi Như nhìn Tần Hoa điên cuồng gào thét.
“Đại cổ sư, bây giờ không phải lúc, nếu miễn cưỡng hoán đổi sau này có thể phản ứng bài xích, vì vậy cần phải làm theo kế hoạch của chúng ta.” Tần Hoa quỳ trên mặt đất, cung kính nói với Lăng Vi Như.
Xem dáng vẻ của anh ta chắc là rất sợ Lăng Vi Như, Lăng Vi Như bấu chặt cánh tay của bản thân, dáng vẻ đã không thể chịu đựng được nữa.
Cô ta túm lấy cổ áo của Tần Hoa, chất vấn Tần Hoa: “Ngươi có biết ta bây giờ có bao nhiêu thống khổ không? Sống không bằng c.h.ế.t, cái cảm giác đó ngươi trải qua chưa?”
“Đại cổ sư, lúc trước ngài đã nói, cơ thể của Minh Dương là thích hợp với ngài nhất, không thể lãng phí cơ thể này như vậy được, vẫn mong đại cổ sư nhẫn nhại thêm một chút.”
Lăng Vi Như ném Tần Hoa xuống sàn nhà, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, lạnh lùng ra lệnh: “Đem Minh Dương nhốt vào “cổ đàn” cho ta, còn nữa, chọn một tên sạch sẽ đến, ta muốn ăn não.”
Lăng Vi Như vừa hạ lệnh xuống, tôi đã bị mấy tên nửa sống nửa c.h.ế.t kia kéo lên lầu.
“Cổ đàn” ở lầu hai, sàn nhà toàn là đèn cầy, còn có đầu người, giá đỡ hai bên đặt rất nhiều lọ thủy tinh, bên trong có vô số loại côn trùng, những con côn trùng đó đang cố hết sức bò lên miệng lọ.
Lăng Vi Như đi sau lưng bọn tôi, tuy giờ cơ thể cô ta đang suy yếu, nhưng vẫn hành đại lễ, cúi bái trước “cổ đàn”.