Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 285: Tai Nạn Vào Tù (1)




Bởi vì tốc độ quá nhanh, trước khi tôi kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra, toàn thân đã bị kẹp chặt, gò má áp vào nền đất lạnh lẽo.
Tất cả những người đi vào đều cau mày bịt mũi, chỉ nghe “cạch” một tiếng, chiếc còng lạnh lẽo đã còng vào cổ tay tôi.
Những người đó kéo tôi và Hạ Đông Hải từ dưới đất lên, tìm kiếm khắp căn phòng nhỏ như miếng đậu hũ này, cuối cùng lôi ra một chiếc vali từ gầm giường.
Chuyện gì đang xảy ra? Tôi trố mắt nhìn, chiếc vali này tối qua được dùng để đựng Trương Tịnh Di, nhưng giữa đường chúng tôi đã vứt đi rồi, sao bây giờ lại xuất hiện ở đây?
Và ở mép vali có lọn tóc lồi ra, trái tim tôi chợt nảy lên, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Dây kéo được kéo ra với tiếng “két”, và khoảnh khắc vali được mở lên, tôi suýt ngất vì sợ.
t.h.i t.h.ể bên trong đã thối rữa, giòi bọ bu đầy, khuôn mặt đã chuyển sang màu đen nhưng tuyệt đối không phải Trương Tịnh Di, tuy rằng một bên mặt đã thối rữa, nhưng mơ hồ có thể nhìn ra đây là một khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn.
Khuôn mặt của Trương Tịnh Di hơi tròn và hơi mập.
"Dẫn về!"
Người cảnh sát dẫn đầu ra lệnh cho thuộc hạ bên dưới, tôi và Hạ Đông Hải vô duyên vô cớ bị đưa về đồn cảnh sát, từ đầu đến cuối không biết chuyện gì đang xảy ra.
Tôi và Hạ Đông Hải được lấy lời khai riêng, tôi ngây người ngồi trong phòng thẩm vấn, lần này rõ ràng khác với mấy lần trước.
Ba người cảnh sát cao to ngồi đối diện tôi, dẫn đầu là một người đàn ông có vết sẹo trên mặt và đôi mắt sắc lạnh, được gọi là đội trưởng Tưởng.
Bên cạnh anh ta có hai cảnh sát, một người trong số họ đeo kính và cầm một cuốn sổ trên tay, chắc là để ghi chép. Người còn lại đầu đinh nhìn tôi một cách lạnh lùng.
Đội trưởng Tưởng trừng mắt nhìn tôi với ánh mắt tôi là kẻ sát nhân:"Tôi tên Tưởng Thiên Quang! Tất cả tội phạm qua tay tôi đều ngoan ngoãn nhận tội, hy vọng cậu đừng tỏ ra khôn vặt, g.i.ế.t cảnh sát là tội nặng, cậu nên ngoan ngoãn nhận tội, đừng phản kháng vô ích."
G.i.ế.t cảnh sát?
Tôi ngây người nhìn Tưởng Thiên Quang, tôi g.i.ế.t cảnh sát khi nào? Tôi thậm chí không biết xác c.h.ế.t dưới gầm giường là ai, đây là? "Hừ, xem ra cậu chưa thấy quan tài chưa đổ lệ?" Tưởng Thiên Quang dùng sức đập bàn nói:"Nếu như cậu không nói, đừng trách tôi động tay."
Vị cảnh sát ôn hòa đang ghi chép biên bản lập tức đặt cây bút trong tay xuống, nhỏ giọng nói: "Đội trưởng Tưởng, đừng kích động quá, ở đây có camera."
Tưởng Thiên Quang ngẩng đầu lên nhìn camera, sau đó cụp mắt lườm tôi.
"Đừng tưởng rằng cậu không nói lời nào thì có thể thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật, cậu g.i.ế.t cảnh sát còn chặt xác, bản tính ác ôn, chắc chắn sẽ bị tử hình." Đôi mắt Tưởng Thiên Quang cực kỳ lạnh lùng.
"Các anh có thể để cho tôi nói một chút được không? Tôi vốn dĩ không có g.i.ế.t cảnh sát, tôi không biết các anh đang nói cái gì." Tôi ngơ ngác nhìn ba người họ.
Bọn họ giật mình, lắc lắc đầu.
Tưởng Thiên Quang đứng dậy, trong tay vẫn cầm bản báo cáo vừa được bộ thẩm định gửi đến, Tưởng Thiên Quang ném bản báo cáo ra trước mặt tôi, tôi mở ra xem và nhìn thấy nạn nhân bị hại là Lưu Đồng?
Lưu Đồng? Hôm đó tôi mơ một giấc mơ, mơ thấy Lưu Đồng bị quỷ g.i.ế.t trong biệt thự, nhưng sao lại bị chặt xác? Và xác c.h.ế.t lại nằm trong ngôi nhà thuê của chúng tôi?
"Các cậu và cảnh sát Lưu trước đây đã có nhiều bất đồng, lần cuối cùng còn cung cấp cho cảnh sát Lưu tin tình báo giả đến khám xét biệt thự. Cô ấy đã bị khiếu nại và đình chỉ công tác, sau đó liền mất tích. không ai có thể liên lạc được với cô ấy", Tưởng Thiên Quang nói xong liền nhìn chúng tôi.
"Sau khi Lưu Đồng mất tích ngày thứ hai, các cậu liền dọn khỏi ký túc xá đến bên ngoài ngoài thuê nhà, cư dân ở tầng dưới phản ánh là nghe thấy trên lầu có tiếng nam nữ cãi vã, cô gái còn khóc lóc, nhưng họ nghĩ là một đôi nam nữ yêu nhau đang cãi vã nên không tiện nhúng tay." Sau khi Tưởng Thiên Quang nói xong, anh ta liền đặt một tay lên vai tôi.
Nhìn có vẻ như anh ta chỉ vỗ vai tôi, nhưng thực tế anh ta dùng sức nắm lấy xương của tôi và kêu răng rắc.
Tôi đau đến mức nhíu mày, muốn phản kháng nhưng lại bị còng, không cách nào đẩy tay anh ta ra.
“Không phải tôi, tôi không g.i.ế.t cô ấy.” Tôi cãi lại.
"Không phải cậu? Vậy nói cho tôi biết, tại sao t.h.i t.h.ể của Lưu Đồng lại xuất hiện ở nhà thuê của các cậu?" Đôi mắt to của Tưởng Thiên Quang nhìn tôi chằm chằm.
Tôi mở miệng, nhưng thực sự một câu cũng không thể phản bác lại.
"Cho dù có người lén đặt xác c.h.ế.t dưới gầm giường của cậu và cậu không biết điều đó, nhưng mùi hôi của xác c.h.ế.t nồng như vậy cậu không cảm nhận được sao? Con mẹ nó các cậu nghĩ cảnh sát chúng tôi là con nít lên ba hả?" Tưởng Thiên Quang vừa nói và túm áo tôi lên khỏi ghế.