Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 28: Nguy Hiểm Trùng Trùng (2)




Tôi nhẹ nhàng đẩy Phỉ Phỉ ra. Nếu tôi chưa biết vụ đứa bé, có lẽ bây giờ tôi sẽ đối diện với hai sự lựa chọn khó khăn, nhưng giờ tôi đã biết rồi, tôi không thể cứ nhẫn nhịn giữ im lặng mặc người ta đội mũ xanh lên đầu mình như vậy được.
“Phỉ Phỉ à, em đừng có như vậy, sau này chúng ta vẫn nên làm bạn thì hơn.” Tôi cũng không muốn bới móc mọi thứ ngay lúc này, Phỉ Phỉ vừa mới sảy thai, tôi không muốn kích động cô ấy.
Nhưng cô ấy lại dùng ánh mắt to tròn đen láy nhìn tôi, hỏi tôi tại sao, tôi chau mày lưỡng lự một chút rồi nói với cô ấy rằng, cái này em rõ hơn ai hết, sau đó quay người bỏ đi.
Nói như vậy có cảm giác như tôi đang có lỗi với cô ấy vậy. Ra khỏi phòng, tôi nhìn thấy Tôn Tử đang ngồi trên lan can gỗ ngoài hành lang, sắc mặt cậu ấy tái đi, lông mày cau lại như thể đang có rất nhiều tâm sự.
“Tôn Tử à, cậu sao thế?” Sắc mặt của cậu ấy vốn đã không được tốt từ trước, nhưng bây giờ nhìn còn tệ hơn.
Tôn Tử mím chặt môi, lắc đầu nguầy nguậy với tôi, tôi ngồi xuống cạnh cậu ấy, định nói cho cậu ta biết những thứ tối qua chúng tôi nhìn thấy là quá trình nuôi tiểu quỷ. Kết quả, ngay khi tôi vừa ngồi xuống, cơ thể của Tôn Tử đột nhiên nghiêng về phía trước, miệng phun ra những thứ đen sì.
Trời ạ, cái mùi này có thể g.i.ế.t c.h.ế.t một con voi đấy.
Tôi nhìn kỹ, trong thứ nhầy đen này còn có 1 đám trùng nhung nhúc vẫn đang ngọ nguậy không ngừng, trông khiếp đảm tới cùng cực.
“Tôn Tử à, cậu?” Khi nhìn lại, cậu ấy đã bắt đầu lảo đảo, cả người run rẩy liên tục, tôi lập tức đỡ cậu ta về phòng.
Để Tôn Tử nằm xuống xong, tôi bảo Huệ Bình đi mời bác sĩ ngay lập tức, với tình hình hiện tại, tôi tuyệt đối không thể rời khỏi đây, tôi phải đảm bảo mọi người ở đây đều bình an vô sự.
Huệ Bình khẽ liếc tôi một cái, lãnh đạm nói với tôi: "Thiếu gia, chuyện mời thầy thuốc này cậu đã báo với lão phu nhân chưa? Nếu chưa, tôi không được phép tự ý xuống núi."
“Lẽ nào cô không thấy bạn tôi đã thành ra như thế này rồi sao? Cô cứ đi mời thầy thuốc trước, tôi sẽ nói với bà nội, mau lên.” Tôi phẫn nộ gào lên với Huệ Bình, dọa cho cô ta đánh rơi cả chậu đồng trên tay xuống đất. Sau một hồi suy nghĩ, cô ta cũng đi, thấy Tôn tử đã nhắm mắt nghỉ ngơi, tôi đứng dậy đi gặp lão thái thái.
Phỉ Phỉ đã khỏe lại rồi, mặc dù trên mặt có vài đường nét màu đen nhưng tôi không quá quan tâm, việc cấp bách lúc này là Tôn Tử.
Tôi rảo bước đi tới hậu viện của lão thái thái, sau lưng cảm giác như có người đi theo, ngoảnh lại mới phát hiện ra là Phỉ Phỉ, trên mặt cô ấy vẫn nở một nụ cười quỷ dị.
Thấy tôi dừng bước quay lại, cô ấy cũng không có vẻ gì ngạc nhiên mà rất tự nhiên chạy về phía tôi, chủ động nắm lấy cánh tay tôi đầu bẽn lẽn dựa vào vai tôi. “Em?” Tôi vốn dĩ muốn đẩy cô ấy ra, nhưng cơ thể cô ấy tỏa ra một mùi thơm khiến tôi không thể cưỡng lại.
Cô ấy ngẩng đầu nhìn tôi, các nét vẽ đen trên mặt bỗng nhiên biến mất hết, nét mặt đã trở nên bình thường, đôi môi anh đào chúm chím nói với tôi: “Minh Dương à, đừng lạnh nhạt với em như vậy, không phải anh từng nói với em rằng sẽ mãi mãi yêu em sao?”
Hơi thở của cô ấy rất nhẹ, khiến đầu óc tôi trở nên mụ mị, đôi mắt cô ấy long lanh đầy mê hoặc, tôi như nhìn thấy một người phụ nữ yểu điệu mềm mại như nước.
Cứ thế, tôi mơ mơ hồ hồ bị Phỉ Phỉ kéo đến đại sảnh, cô ấy nở nụ cười mỉm đứng bên cạnh tôi. Kim Bằng và Lục Đông vẫn không tìm được Tiểu Cương, đang ở đại sảnh nổi trận lôi đình.
Bọn họ liên tục quấy rầy Tiểu Phân đòi người. Đám Kim Bằng cứ quả quyết như vậy khiến tôi cũng nghĩ Tiểu Phân là mối hiềm nghi lớn nhất.
Tôi và Phỉ Phỉ ngồi xuống, Kim Bằng quay đầu lại định mắng tôi, kết quả ánh mắt dừng lại trên người Phỉ Phỉ, mở to mắt nhìn cô ấy, sau đó nở một nụ cười hèn mọn.
“Vị tiểu thư này tên là gì vậy nhỉ?” Kim Bằng nhìn Phỉ Phỉ nuốt nước bọt ừng ực, nụ cười trên gương mặt của anh ta khiến người khác cảm thấy rất phản cảm.
Còn Phỉ Phỉ, cô ấy vẫn nở nụ cười yểu điệu, ra điều ngại ngùng nói: “Tôi tên là Phỉ Phỉ”.
“Phỉ Phỉ à? Phỉ Phỉ, quả thật là một cái tên rất hay, sao tối qua tôi không thấy cô nhỉ?” Mắt anh ta sáng rực lên bước tới trước mặt tôi và Phỉ Phỉ, sau đó dùng lực đẩy tôi sang một bên rồi xán lại ngồi cạnh Phỉ Phỉ.
Khoảnh khắc cánh tay Phỉ Phỉ buông khỏi tay tôi, tôi cảm thấy người mình khẽ run lên, cả cơ thể trong chốc lát như tỉnh lại. Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy, đầu óc tôi lại trở nên mơ hồ, cảm giác như vừa rồi định làm chuyện gì đó nhưng sau đó bỗng nhiên quên mất.
Tiểu Phân chớp lấy cơ hội này nhanh chóng lủi đi mất, bữa sáng vẫn chưa dọn ra, nhưng ngoài cái bụng của tôi đang kêu òng ọc ra thì mấy người Kim Bằng, Lục Đông và Phỉ Phỉ vẫn ríu rít nói chuyện, hoàn toàn không nghĩ đến việc ăn sáng.
Tôi bất giác lắc lắc đầu, đột nhiên nghĩ tới ông cậu. Tối qua ông ta say khướt, e rằng giờ vẫn đang ngủ ngon.
Bởi vì theo lời của ông ta, thì ông ta có dính líu tới những chuyện liên quan đến mẹ tôi. Thế nên, tôi đi tới bên ngoài phòng ông ta, nhỡ đâu tôi còn có thể lấy được tấm hình của mẹ tôi từ chỗ ông ta thì sao.
“Cốc cốc cốc”. Tôi dùng lực gõ cửa, bên trong không có động tĩnh gì.
Có khi nào ông ta uống say quá nên giờ vẫn chưa tỉnh lại?
“Cốc cốc cốc, cậu ơi, cậu à, cháu là Minh Dương đây.” Tôi lớn tiếng gọi, nhưng bên trong vẫn không chút động tĩnh như cũ.