“Không có ai đâu mà, đến đây, đến đây đi.” Anh mập kia rất nhanh đã nhập vai rồi, bọn họ quấn lấy nhau, cơ thể người phụ nữ trắng nõn vô cùng, nhìn bóng lưng phập phồng của người đàn ông kia mà tôi toát cả mồ hôi.
Người phụ nữ rên to mà không kiêng sợ gì cả, tôi quay người lại, cảm thấy nếu cứ xem tiếp thì đúng là không có đạo đức lắm.
Mà vị đại ca kìa thì gầm gừ mấy tiếng nhỏ. Kết thúc rồi.
Người phụ nữ nằm bò trên n.g.ự.c đại ca, hai gò má sạch bong trắng nõn tựa vào người anh ta. Tôi híp mắt nhìn, kinh ngạc phát hiện người phụ nữ đó trông giống hệt như Lăng Vi Như.
Chuyện này rốt cuộc là sao? Tôi ngây người.
Cô ta hình như đã phát hiện ra tôi đứng ngoài nhìn lén, nở một nụ cười tà mị với tôi.
Tôi lập tức quay người đi xuống, trong lòng sợ hãi cô ta sẽ đi theo. Hạ Đông Hải không ở đây, nếu cô ta mà ra tay thì chắc chắn là chuyện dễ như ăn bánh.
“Rầm” một tiếng, tôi đi quá nhanh nên đã va phải một người.
“Đi đứng kiểu gì đấy, mắt mũi để đi đâu rồi?” Đối phương lớn tiếng mắng tôi, tôi ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là Hạ Đông Hải, nhưng bên cạnh cậu ấy vậy mà lại là Trương Tịnh Di.
“Sao cậu lại đưa em ấy đến đây?” Tôi trừng mắt nhìn Hạ Đông Hải.
Hạ Đông Hải vừa nghe thấy giọng tôi liền hihi cười rồi vươn tay ra kéo tôi lên, sau đó giúp tôi phủi sạch bụi trên người.
“Tôi hỏi cậu, sao lại đưa em ấy đến đây?” Tôi đẩy tay Hạ Đông Hải ra, hỏi lại lần nữa.
“Cái này…” Hạ Đông Hải ấp úng không nói nên lời.
Trương Tịnh Di nói thẳng: “Tôi đưa anh ấy 100 đô, vậy nên…”
“Được đấy, vì tiền mà bán đứng cả anh em à.” Tôi nắm lấy cánh tay Hạ Đông Hải, muốn xử lí cậu ấy cho ra hồn.
“Trời ơi, sao lại nói khó nghe như vậy chứ, sao tôi lại bán đứng cậu được. Tôi chỉ là đang dẫn đường thôi mà.” Hạ Đông Hải nói xong liền đẩy cửa phòng ra, mời Trương Tịnh Di vào, còn bảo chúng tôi ngồi xuống nói chuyện cho tử tế, cậu ấy xuống dưới mua đồ ăn mang lên.
Tôi cắn răng trừng mắt nhìn Hạ Đông Hải, cậu ấy còn chẳng thèm quay đầu lại, cứ thế mà đi luôn.
Trương Tịnh Di nhìn quanh căn phòng tồi tàn, sắc mặt liền trở nên khó coi, quay người nhìn tôi: “Anh sống ở chỗ này á? Thế thì tôi sống ở đâu?”
“Anh đâu có đồng ý để em đi theo anh đâu?” Tôi khinh thường liếc nhìn Trương Tịnh Di, hy vọng em ấy có thể biết khó mà lui, thế nhưng em ấy lại chỉ cười nhạt một cái, lấy điện thoại ra không biết là gọi điện cho ai. Một lúc sau thì Hạ Đông Hải cũng về, trên tay ngoài đồ ăn ra thì còn có cả một tấm rèm.
Tôi không còn hứng ăn nào nữa, Hạ Đông Hải đưa hộp cơm cho Trượng Tịnh Di. Trương Tịnh Di tính cũng không tiểu thư, không kén chọn gì cả, ăn xong thì liền treo tấm rèm lên cùng với Hạ Đông Hải.
“Hai người đang làm gì vậy?” Tôi kéo áo Hạ Đông Hải.
Hạ Đông Hải nhìn tôi cười hihi, nói sau này Trương Tịnh Di ngủ trên giường, hai chúng tôi ngủ dưới đất. “Dựa vào đâu chứ? Hạ Đông Hải, con nhóc này điên rồi, cậu lại còn điên cùng với em nó luôn à? Chúng ta là hai người đàn ông, sao có thể sống chung với em ấy được chứ?” Tôi tức giận,trừng mắt nhìn Hạ Đông Hải.
Hạ Đông Hải lấy 200 đô từ trong túi ra đưa cho tôi một tờ, còn nháy mắt với tôi: “Này, cô nhóc này là một mỏ vàng lớn đấy, cậu xem này, đây là tiền nhà tháng này đấy.”
“Tôi không cần, cậu bảo em ấy đi đi.” Tôi mắng Hạ Đông Hải.
Hạ Đông Hải lắc đầu: “Cậu ngốc à? Cậu có biết chỗ tiền đô này bằng bao nhiêu nhân dân tệ không?”
“Trong mắt cậu chỉ có tiền thôi đúng không?” Hạ Đông Hải như muốn ép tôi phải điên lên. Dưới sự phản đối kịch liệt của tôi, cậu ấy lại nói tiền tháng này đã thu xong rồi, nhất định phải để cho Trương Tịnh Di sống cho hết tháng ở đây.
Tôi nghiến răng chịu đựng, trong lòng thầm nghĩ dù thế nào cũng phải tìm chỗ khác, để hai người tự mình “tương thân tương ái” ở đây.
Chỉ là tôi vẫn muốn nói với Hạ Đông Hải về những gì tôi nhìn thấy trên lầu.
Kết quả tôi vừa mở miệng, Hạ Đông Hải đã nhe răng cười: "Cậu không muốn cô nhóc này sống ở đây nên cố ý nói lung tung đúng không? Tôi sẽ không mắc lừa đâu."
Hạ Đông Hải nói xong liền ân cần nói với Trương Tinh Di rằng tôi đã đồng ý rồi, bảo em ấy tháng này cứ thoải mái mà sống ở đây.
Tôi cạn lời luôn rồi. Có điều tôi vẫn muốn xem xem, một cô gái nhỏ gia cảnh cũng tốt, liệu có dám thật sự sống chung với hai người đàn ông không.
“Thôi bỏ đi, nếu Hạ Đông Hải đã quyết thì anh cũng không còn gì để nói nữa. Anh đi tắm trước đây.” Tôi nói xong liền cởi áo phông ngay trước mặt Trương Tịnh Di.
Cứ tưởng em ấy sẽ sợ, mắng tôi là đồ biến thái rồi chuyển đi, ai biết được em ấy lại chỉ lặng lẽ nhìn bụng tôi, còn chỉ vào vết quỷ diện ban trên người tôi mà nói: “Hình xăm của anh cũng khá ngầu đấy, gần giống với hình trên người tôi.”
Tôi giật mình rồi cong môi bước vào nhà tắm, tôi không muốn người ngoài biết được bí mật của quỷ diện ban.
Nước ào ào chảy xuống mặt tôi, tôi túm tóc, bọt nước từ tóc chảy xuống má, khó mà mở mắt ra được.
Đột nhiên, sau lưng hình như có thêm một bàn tay, móng tay của cô ấy rất dài, đang trượt tới trượt lui trên lưng tôi, lực rất lớn, tưởng chừng như kéo rách được cả lưng tôi ra vậy.
Tôi nhanh chóng quay lại, không thấy có ai đằng sau cả.
Nhưng khi nhìn vào gương, tôi lại thấy trên lưng có mấy vết thương đáng sợ, nước dội vào lại càng thấy xót hơn.
Tôi nhanh chóng dùng khăn lau khô nước, cau mày bước ra khỏi phòng tắm.
Trong phòng, Hạ Đông Hải đang lau sàn nhà, Trương Tinh Di kéo rèm che lại, không biết đang làm gì.
“Minh Dương, đêm nay chúng ta ngủ dưới đất nhé.” Hạ Đông Hải không đợi sàn khô đã trải chiếu xuống rồi.
Tôi còn nói gì nữa, tiểu tử đã quyết định hết rồi.
Chỉ là, tôi luôn cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhưng lại không biết được rốt cuộc là không đúng ở chỗ nào? Là do người phụ nữ tên tầng giống với Lăng Vi Như? Hay là bởi em gái của Kiến Nam đột nhiên xuất hiện.