Tôi há hốc mồm, nhất thời không nói nên lời, đồng lõa?
Lời Trương Tịnh Di nói giống như một con d.a.o xuyên vào tim tôi, người phục vụ lập tức đến lau bàn và giúp tôi lau vết cà phê trên người.
Tôi vẫy tay ra hiệu cho người phục vụ rời đi, Trương Tịnh Di hếch cằm lên, không có chút gì tỏ ra sợ tôi cả.
“Anh đã báo cảnh sát rồi, lúc Kiến Nam mất tích ở thị trấn anh đã báo cảnh sát rồi, em có tin hay không thì cũng vậy thôi.” Tôi không muốn giải thích quá nhiều, em ấy tin hay không thì tùy.
“Anh phải về đi học đây.” Tôi đứng dậy chuẩn bị rời đi, nhưng lại lo em ấy sẽ đi tìm Tôn Tử nên nói thêm một câu: “Em đừng đi tìm Tôn Chí Mậu, cậu ấy không phải người tốt đẹp gì đâu.”
“Nói vậy anh là người tốt à?” Giọng điệu của Trương Tịnh Di rất mập mờ, mang theo cảm giác rất châm chọc.
“Dù sao cũng không phải cậu ấy, bớt trêu vào cậu ấy đi.” Tôi nói xong liền lấy tiền ra thanh toán.
Trương Tịnh Di thấy vậy liền lập tức giật lấy ví của tôi, giơ cao lên nói: “Có một tí như thế này mà cũng muốn mời người ta? Minh Dương, tôi nói với anh, sau này tôi sẽ đi theo anh, vụ án của anh tôi, anh bắt buộc phải đến đồn cảnh sát báo án, khi nào phá án xong thì tôi đi.”
Trương Tịnh Di nói xong liền lấy tiền trong túi mình ra thanh toán, sau đó cầm luôn chứng minh thư của tôi đi.
“Em làm gì thế?” Tôi không biết này muốn làm gì nữa.
Em ấy bỏ chứng minh thư của tôi vào túi mình, sau đó chớp chớp đôi mắt ngây thơ to tròn nhìn tôi, trịnh trọng nói rằng từ nay sẽ đi theo tôi.
Tôi cạn lời luôn rồi, nhịn hồi lâu mới nói với Trương Tịnh Di: “Em đi theo anh sẽ có nguy hiểm đấy, anh có thể đến đồn cảnh sát lập lại án cùng với em, nhưng anh khuyên em vẫn nên về nước ngoài đi thì hơn.”
Trương Tịnh Di hất mái tóc ngắn đẹp trai của mình, trực tiếp phớt lờ những gì tôi nói, một mình đi về phía trước, thấy tôi đứng yên thì liền hỏi: “Không đi à? Đến giờ tan học rồi.”
Em ấy nhấc đôi chân thon dài của mình bước ra ngoài. Tôi chỉ có thể đi theo sau, nhưng vẫn cố giữ một khoảng cách nhất định, thấy em ấy đi về phía phòng học, tôi liền lập tức nhân cơ hội quay đầu bỏ chạy.
Tôi vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn, nha đầu nhỏ đó dù sao cũng chỉ là một cô nhóc, nếu chạy chắc chắn không đuổi kịp tôi. Tôi cố tình chạy ngược hướng với phòng thuê, em ấy đuổi theo tôi mà thở không ra hơi, mười phút sau đã bị tôi cắt đuôi rồi.
Tất nhiên, tôi cũng không quay về trường được nữa, tôi đoán cô nhóc này chắc không đợi được tôi nên về rồi, vậy nên quay về chỗ phòng thuê trước.
Mấy con ch.ó hoang dưới tầng không biết đang cắn cái gì, trong miệng phát ra mấy tiếng lách cách, lông quanh miệng còn dính vết máu. Tôi nhíu mày nhìn một lúc, bọn chúng ngẩng đầu lên nhìn tôi với ánh mắt nham hiểm.
Mẹ kiếp, chó hoang mấy năm gần đây dữ quá.
Tôi lắc lắc đầu rồi đi lên trên tầng, người phụ nữ trung niên ở tầng một thấy tôi thì liền nhìn chằm chằm tôi bằng ánh mắt kì lạ, cẩn thận lướt nhìn tôi từ trên xuống dưới.
Bà ấy nhìn cứ như thể tôi đã làm sai chuyện gì vậy, tôi bất giác cau mày, lúc này người phụ nữ đó mới không nhìn tôi nữa.
“Người trẻ bây giờ đúng là!” Tôi quay người đi lên, thoáng nghe thấy tiếng thở dài của người phụ nữ ở phía sau lưng.
Lạ thật đấy, người cần phàn nàn phải là tôi mới đúng chứ.
Tôi mở cửa căn phòng thuê ra, thực ra ở đây cũng không cần khóa cửa gì cả, chỉ cần dùng sức một chút là khóa tự mở ra luôn rồi.
Mở cửa ra, căn phòng vẫn là dáng vẻ bừa bộn như ban sáng, tôi cũng không có tâm tư gì mà dọn dẹp hết, nằm thẳng lên giường như tê liệt vậy.
Tôi nhắm mắt lại, không biết đã ngủ bao lâu, lại nghe thấy tiếng cười khanh khách.
“Hahaha, đừng chạy mà, đến đây đi, hahaha.”
Đây là tiếng của một chú sống ở tầng trên, mắt của tôi bỗng dưng mở to, chú ấy đang nói chuyện với ai vậy? Thanh Thanh sao?
Tôi lập tức bật dậy, bước nhanh lên trên.
Vừa định giơ tay gõ cửa, tôi liền nghe thấy có tiếng phụ nữ ở trong phòng.
“Aiya, đáng ghét, còn chưa kéo rèm cửa kìa, xem có ai vội vàng như anh không chứ?” Giọng nói nũng nịu như vậy, không phải của Thanh Thanh đâu nhỉ?
Tôi nghiêng người lén nhìn vào trong phòng, chỉ thấy vị đại ca này đang ôm một người phụ nữ thân hình nóng bỏng, người phụ nữ đó quay lưng về phía tôi, tôi không nhìn rõ trông cô ấy như thế nào.
Tay anh ta đang di chuyển trên khắp cơ thể người phụ nữ, có vẻ như không đợi nổi nữa rồi.
Mà người phụ nữ đó thì nghiêng nửa người quyến rũ, nhấc cong bờ m.ô.n.g căng tròn lên, kiều mỵ nói: "Không được, lỡ có người nhìn lén thì sao?"
Tôi nghe xong thì chỉ muốn rụt đầu lại, nhưng tính hiếu kì lại cứ khiến tôi phải thấy bằng được khuôn mặt của người phụ nữ đó.