Giọng nói ấy giống hệt trong mơ, tôi cố gắng tưởng tượng mở mắt ra, nhưng mí mắt nặng trĩu không tài nào mở nổi, chỉ nghe tiếng cười trên lầu mà lòng đau như cắt.
Trời sáng rồi, ánh nắng chói chang chiếu vào mặt tôi, tôi không mở mắt ra được, dùng sức xoa nhẹ hốc mắt, nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hạ Đông Hải vẫn ngáy đều đặn, tôi cố gắng ngồi dậy, chắc là cả đêm ngủ dưới đất bị cảm lạnh, hắt hơi liên tục mấy lần, cổ như tê cứng, khó chịu cực kỳ.
Tôi xoa xoa cổ, hét vào mặt Hạ Đông Hải đang nằm trên giường: “Dậy đi!”
Hạ Đông Hải mở mắt he hé, liếc tôi một cái, quay người ngủ tiếp, tôi vừa xoa cổ, bật dậy đá vào m.ô.n.g Hạ Đông Hải.
“Dậy đi, hôm nay phải đến lớp, môn của bà cô già.” Tôi nghiến răng vì đau ở cổ.
Hạ Đông Hải ngáp một cái, nếu là tiết học của những người khác cậu ta chắc chắn sẽ không đi, nhưng là tiết của cô chủ nhiệm, không đi chắc chắn sẽ có nguy cơ rớt môn.
“Bình thường lá gan cậu rất to mà, không ngờ sợ bà cô già đó đến như vậy.” Tôi liếc Hạ Đông Hải một cái, bắt đầu đánh răng rửa mặt.
Hạ Đông Hải khinh thường trừng mắt nhìn tôi:"Cậu thì biết cái gì? Trượt môn thì phải đóng tiền? Con người tôi cái gì cũng dễ, nhưng nếu như có những chuyện không cần dùng đến tiền, thì một xu tôi cũng không bỏ ra.”
Tôi nhổ bọt kem đánh răng nhìn Hạ Đông Hải: "Muốn lấy tiền của cậu, cũng giống như muốn lấy mạng của cậu vậy. Cậu nói xem, cậu muốn nhiều tiền như vậy để làm gì? Tôi không thấy cậu ăn ngon mặc đẹp gì, vậy cậu muốn nhiều tiền để làm gì?"
Vừa nói tới đây sắc mặt Hạ Đông Hải liền tối sầm lại, nói rằng tôi không cần phải lo chuyện của cậu ta.
Hai chúng tôi vệ sinh sạch sẽ, lấy sách vở chuẩn bị ra ngoài, chú thím nhà bên mới sáng sớm đã cãi nhau, dưới lầu con nít khóc, vợ chồng mỗi người đều bận rộn.
Chúng tôi đi xuống lầu, khi chúng tôi đi ngang chợ nhìn thấy đại ca ở trên lầu, quả thật anh ta bán thịt heo, anh ta đang loay hoay chặt móng heo trên thớt và thuần thục ngã giá với khách hàng.
Giọng nói sang sảng nhưng gương mặt mệt mỏi, dưới mắt có quầng thâm.
"Hạ Đông Hải, có thật là sẽ không xảy ra án mạng chứ? Bức tranh thì sao?" Tôi bắt đầu cảm thấy hơi lo lắng. Hạ Đông Hải nhướng mắt liếc đại ca một cái, sau đó chỉ lắc đầu: "Nhìn anh ta, hiện tại hẳn là đang bị bức tranh mê hoặc, nếu như cậu lo lắng vậy buổi tối chúng ta đến lấy bức tranh mang về? Sau đó đốt đi cậu thấy thế nào?"
Đốt?
Tôi trừng mắt nhìn vào Hạ Đông Hải, cậu ta ngay lập tức bước đi nhanh hơn.
"Đợi đã, cậu vừa nói cái quái gì vậy?" Tôi đuổi theo Hạ Đông Hải và hét lớn, chân ngắn của Hạ Đông Hải chạy rất nhanh, cuối cùng tôi cũng đuổi kịp cậu ta ở cổng trường.
Không đợi tôi dạy cho cậu ta một bài học, đã thấy Hạ Đông Hải đang nhìn thẳng về phía trước.
Tôi nhìn theo ánh mắt của cậu ta, cách chúng tôi chưa đến mười mét có một chiếc xe cao cấp đậu sẵn, Tôn Tử đang bước xuống xe.
Cậu ta vẻ mặt cao ngạo, trên mặt nở nụ cười nham hiểm, xung quanh không có vệ sĩ đi theo, khi nhìn thấy tôi và Hạ Đông Hải, cậu ta nhếch mép cười, đi về phía chúng tôi.
Nhìn nụ cười quỷ dị kỳ lạ đó, tôi không thể phân biệt được đó là Tôn Tử hay Lăng Vi Như.
“Chào buổi sáng!” Tôn Tử chủ động chào chúng tôi.
Hạ Đông Hải và tôi nheo mắt nhìn Tôn Tử, làn da của Tôn Tử trở nên mịn màng và trắng trẻo hơn nhiều, hình như Tôn Tử có vẻ béo hơn trước.
“Cậu, rốt cuộc là ai?” Tôi nhìn Tôn Tử và hỏi.
Tôn Tử nghe vậy liền cười ha ha: "Minh Dương, cậu sao vậy? Tuy rằng chúng ta có chút mâu thuẫn, nhưng là anh em nhiều năm như vậy, chẳng lẽ cậu không nhớ tôi sao?"
"Con mẹ nó ai mà làm anh em với tên khốn như cậu? Để tôi nói cho cậu biết, đừng để bị tôi bắt được, nếu không?" Tôi cảm thấy như có gì đó nghẹn ở cổ họng, không tiếp tục nói nữa.
Nhìn khuôn mặt quen thuộc này, lửa giận trong lòng tôi gần như phun ra như dung nham.
“Nếu không thì sao?” Tôn Tử khiêu khích nhìn tôi.
"Tôn Chí Mậu, đừng quá kiêu ngạo, cậu đã bị người khác khống chế rồi, rất nhanh sẽ bị Lăng Vi Như nuốt chửng, một ngày nào đó, cậu sẽ bị bỏ rơi như một món đồ thôi." Lời nói lạnh lùng của Hạ Đông Hải khiến vẻ tự mãn của Tôn Tử dần biến mất.