Trên sợi dây trước cửa nhà vệ sinh treo hơn chục cái ruột trắng phau còn đang nhỏ dầu, một đôi bàn tay nặng trĩu đặt lên vai tôi, tôi cảm thấy cổ mình cứng đơ.
“Cậu thanh niên này, tôi còn chưa đồng ý cậu liền xông vào.” Đại ca đó tức giận quát lớn.
Tôi đứng yên không dám nhúc nhích, tự hỏi đây có phải là kẻ g.i.ế.t người không? Những cái ruột này là như thế nào?
“Minh Dương, Minh Dương?” Hạ Đông Hải lập tức chạy tới.
Tôi lập tức lùi lại mấy bước, ngượng ngùng cười: “Ha ha ha, tôi, tôi, tôi không muốn đi nữa.”
Trên khuôn mặt bóng nhờn của đại ca đó hiện lên một tia khó hiểu, anh ta vừa nhìn tôi thì lập tức phá lên cười.
"Các cậu là sinh viên sao? Gần đây trường đại học trước mặt chúng ta xảy ra án mạng, nhưng các cậu không cần khẩn trương như vậy, ruột này là để ăn."
Nói xong anh ta lấy cái bịch nilon trắng bỏ một cái ruột vào, sau đó anh ta đưa cho tôi: “Tôi là thợ mổ heo, đây là ruột heo, lấy về ăn đi, ngon lắm đó.”
Đại ca này ngoài mặt thì dữ nhưng trong lòng tốt bụng, không đợi tôi đưa tay ra nhận, Hạ Đông Hải đã cầm lấy bịch ruột, xấu hổ cười cười và rời đi.
Khi trở lại tầng dưới, tôi vẫn không thể kìm lòng được mà nhìn lên trên, Hạ Đông Hải thì đã mở cửa phòng của chúng tôi, quay lại và cười nịnh nọt với tôi.
"Minh Dương, đừng giận nữa, lần này là người anh em tôi đây sai, tôi đảm bảo, đảm bảo sẽ không có lần sau." Hạ Đông Hải thề thốt cam đoan nói.
Tôi biết cậu ta làm vậy là vì tốt cho tôi, nhưng bức tranh của Thanh Thanh lại bị mất như vậy, dù sao tôi cũng không thể nuốt trôi cục tức, chỉ có thể đối xử lạnh lùng với Hạ Đông Hải.
Hạ Đông Hải cười và nói rằng đã muộn như vậy và chúng tôi vẫn chưa ăn cơm, vì vậy cậu ta sẽ làm cho tôi món canh ruột già, và làm một ít bít tết.
Tôi không trả lời, mặc cho Hạ Đông Hải chơi đùa với bình ga mới mua, đi thẳng vào nhà vệ sinh, vừa tắm vừa nghĩ về bức tranh.
Nếu bức tranh thực sự bị ném vào thùng rác ở tầng dưới, liệu nó có vô duyên vô cớ biến mất? Chẳng lẽ đã bị người khác nhặt được?
Vừa rồi bóng người và tiếng hát kinh kịch ở trên lầu không lẽ là do tôi nghe nhầm, nhìn nhầm sao? Không, trực giác cho tôi biết, tôi chắc chắn không nghe nhầm cũng không nhìn nhầm.
Nhưng vì sao sau khi đi lên lại không có phát hiện gì?
“Minh Dương, cơm tối chuẩn bị xong, cậu chưa tắm xong sao?” Hạ Đông Hải ngoài cửa gọi.
Lúc này tôi mới định thần lại, tắm rửa qua loa, lau khô người rồi bước ra ngoài, Hạ Đông Hải đặt miếng bít tết đẫm m.á.u lên bàn.
Ở đây không có bàn để bày đĩa, dù đói nhưng bởi vì vẫn còn giận nên tôi vẫn cố tình để mặt lạnh với cậu ta. “Haizzz, tôi thực sự phục cậu! Trọng sắc khinh bạn đến thế là cùng?" Hạ Đông Hải ném chiếc muôi trong tay đi, một cơn tức giận dâng lên.
"Tên nhóc cậu muốn kiếm chuyện nữa đúng không? Ai bảo cậu vứt đồ của tôi? Nếu tôi đem vứt túi vải của cậu, tôi đoán cậu cũng sẽ liều mạng với tôi đúng không?" Tôi gầm lên với Hạ Đông Hai, cậu ta im bặt.
Cậu ta thở dài thườn thượt, mím môi, chỉ lên trên lầu.
“Có ý gì?” Tôi nhìn Hạ Đông Hải chằm chằm và hỏi.
"Cậu giả ngu hả? Lúc nãy chắc cậu cũng đã thấy, tôi đoán bức tranh là do người đàn ông trên lầu nhặt rồi." Nói xong, Hạ Đông Hải ngồi bên giường ngấu nghiến miếng bít tết đã nấu chín và uống canh ruột già.
Tận mắt nhìn thấy Lý Tân Khải lúc c.h.ế.t, cậu ta còn có thể ung dung uống canh ruột già, tôi nhíu mày: "Vậy tôi đi lên lầu lấy lại bức tranh."
"Lấy cái gì mà lấy? Người đàn ông đó chắc hẳn là đã gặp qua Thanh Thanh của cậu, anh ta sẽ không dễ dàng trả lại cho cậu đâu, con người ai cũng có dục vọng tham lam." Hạ Đông Hải bình tĩnh nói.
Tôi đi đến trước mặt cậu ta, lấy miếng bít tết của cậu ta đặt sang một bên: "Cậu còn ở đây ăn nói châm chọc sao? Nếu không phải do cậu mọi chuyện thành ra như vậy sao? Nghĩ biện pháp đi."
“Minh Dương, cậu có biết hồn của quỷ muốn tiếp tục tồn tại, cần có điều kiện gì không?” Hạ Đông Hải nhìn tôi chằm chằm và hỏi.
Tôi lắc đầu và ngơ ngác nhìn cậu ta.
Cậu ta đoạt lấy cái đĩa trong tay tôi:“Điều kiện là cần hút dương khí của người sống, người đàn ông đó chẳng qua là con mồi, không cần lo lắng cho Thanh Thanh nhà cậu, điều cậu cần là lo lắng cho người đàn ông đó."
“Cậu nói nhảm, Thanh Thanh không giống những con quỷ khác, cô ấy chưa bao giờ hút dương khí của tôi.” Tôi nhìn chằm chằm Hạ Đông Hải biện hộ giúp Thanh Thanh.
Hạ Đông Hải cười nhạt: "Đó là bởi vì đối với cô ta, cậu vẫn còn có chút giá trị lợi dụng? Những gì tôi đang nói, tôi nghĩ cậu phải hiểu rõ hơn tôi chứ."
Giá trị lợi dụng?
Tôi nhớ lại lời đạo sĩ đã nói, Thanh Thanh chỉ muốn lợi dụng tôi để hồi sinh quỷ thai.
Nếu như lần đó đạo sĩ không cứu tôi, có lẽ quỷ thai đã sống lại, khi tôi hết giá trị lợi dụng, chẳng lẽ Thanh Thanh sẽ tự tay g.i.ế.t tôi sao?
"Cậu đừng nghĩ nhiều nữa, tạm thời không c.h.ế.t ai đâu, tìm được cơ hội chúng ta đi lên lấy lại, mau ăn chút gì đi, nếu không "con chuột" trên người cậu lại kêu lên đó." Bởi vì tiếng kêu của Quỷ Diện Ban giống như chuột, nên Hạ Đông Hải thường gọi đùa nó là con chuột.
Tôi nhìn xuống Quỷ Diện Ban đang lặng lẽ nằm trên rốn của mình, hít một hơi thật sâu.
Đêm thanh tĩnh như nước, Hạ Đông Hải ngủ không có ngay ngắn gì hết, tôi đành phải trải chiếu xuống dưới đất nằm, tôi mệt mỏi buồn ngủ.
Không biết đã qua bao lâu, tôi nửa mê nửa tỉnh, liền nghe thấy tiếng cười vui vẻ của người đàn ông trên lầu, còn có tiếng hát của một người phụ nữ.