“Cậu cậu dọa tôi sợ ch.ết đi được.” Tôi nuốt khan, hơi thở gấp gáp.
Hạ Đông Hải cau mày: “Lần trước tôi có đưa bùa cho cậu, cậu có đeo lên người không?”
“Tôi?” Hạ Đông Hải vì không muốn Thanh Thanh đeo bám tới gần tôi nên đã đưa tôi một lá bùa, chỉ có điều tôi đã cất lá bùa xuống đáy hộp rồi.
Hạ Đông Hải thấy tôi lắp ba lắp bắp nói không nên lời cũng đoán ra được nguyên nhân. Cậu ta thất vọng lắc đầu đứng dậy.
“Cậu đó, nếu có thực sự bị hại ch.ết thì cũng đừng trách tôi là bạn bè mà không nhắc cậu.” Giọng nói của Hạ Đông Hải mang theo hàm ý oán trách.
“Đông Hải, cậu có điều không biết, là tôi nợ Thanh Thanh. Nếu cô ấy muốn cái mạng của tôi tôi cũng đồng ý.” Tôi cúi đầu, tôi biết Đông Hải sẽ không hiểu được.
Hạ Đông Hải trầm mặc hồi lâu, không nói gì nữa.
“Hi hi hi, hi hi hi, Văn Văn? Được chúng ta đi, đi ngay bây giờ.”
Tôi với Hạ Đông Hải vẫn còn đang mắt tròn mắt dẹt thì phía sau truyền tới tiếng cười của Lý Tân Khải, giọng cậu ta nghe vô cùng kỳ quái, vui mừng tới mức cơ thể giật giật không ngừng.
Hai tay cậu ta dùng sức vùng vẫy muốn thoát ra khỏi dây thừng của Hạ Đông Hải, thử mấy lần vẫn thất bại.
Lý Tân Khải bắt đầu trở nên mất kiểm soát, xông tới chỗ tôi và Hạ Đông Hải gầm ghè: “Thả tôi ra, thả tôi ra.”
“A a a, a a a!” Lý Tân Khải trông giống như phát điên vậy, đột nhiên kêu gào.
Hạ Đông Hải nhìn tứ phía, trực tiếp lấy khăn mặt nhét vào mồm Lý Tân Khải.
Nếu cậu ta cứ tiếp tục kêu gào sẽ khiến các sinh viên khác đều chạy tới, nhưng có vẻ cách này không có hiệu quả, Lý Tân Khải dùng đôi chân khô gầy cuồng loạn đạp lung tung.
Giá đỡ giường sắt rung rắc dữ dội, tôi và Hạ Đông Hải ấn chặt giường, nhìn ra ngoài cửa sổ mặt trời vừa mới khuất về phía tây, hiện tại mới có hơn năm giờ chiều.
“Đông Hải, lẽ nào Bạch Văn Văn đã tới câu hồn rồi sao?” Tôi nhìn bộ dạng quằn quại của Lý Tân Khải, lẽ nào đã bị quỷ nhập?
Hạ Đông Hải giơ tay ấn lên nhân trung Lý Tân Khải. Lý Tân Khải đầu đầy mồ hôi, mắt đỏ ngầu nhìn Hạ Đông Hải cầu khẩn
Hạ Đông Hải lắc đầu khẳng định: “Không phải quỷ nhập thân, cũng không có quỷ tới câu hồn.”
“Vậy thì là gì?” Tôi nhìn khắp phòng, bốn bức tường đã dán đầy các lá bùa vàng, trên cửa Hạ Đông Hải còn treo gương ma quỷ đều không vào được.
Cửa sổ cũng đã bị khóa lại, Lý Tân Khải rốt cuộc bị làm sao? “Là bóng đè!” Sắc mặt Hạ Đông Hải trở nên càng khó coi: “Nếu như bị câu hồn ở trong mộng, vậy chúng ta không có cách nào để cứu cậu ta, việc có thể làm bây giờ là khiến Lý Tân Khải duy trì tỉnh táo.”
“Tỉnh táo?” Cái này tôi biết.
Tôi mở chai nước uống một ngụm thật lớn sau đó trực tiếp phun lên mặt Lý Tân Khải.
Lý Tân Khải nhắm mắt, lông mày co thành một đường.
“Là cậu ta không muốn tỉnh.” Hạ Đông Hải ra tay tàn nhẫn hơn tôi, giơ tay tát một phát vào miệng cậu ta.
“Bốp” một tiếng, khóe miệng Lý Tân Khải chảy m.áu, ánh mắt cậu ta đục ngầu, không nhìn ra được tâm trí cậu ta đang nghĩ cái gì.
“Tân Khải, Tân Khải, cậu ch.ết rồi cha mẹ cậu phải làm sao? Cậu không được vì một người đã không còn tồn tại mà buông xuôi sinh mệnh của mình, cậu tỉnh táo lại cho tôi, cậu nhìn đi, nhìn bọn họ.” Hạ Đông Hải rút cái khăn đang bị miệng Lý Tân Khải ra, một tay cầm điện thoại của cậu ta lên, màn hình điện thoại là ảnh cha mẹ của Lý Tân Khải, cả nhà đều cười rất tươi.
Cơ thể đang cứng ngắc của Lý tân Khải bỗng dần dần mềm ra, ánh mắt đục ngầu chảy ra hàng lệ.
“Mẹ? Cha?” Cậu ta hé mở đôi môi khô cằn thấp giọng gọi hai chữ.
Hạ Đông Hải đỡ Lý Tân Khải dậy cho cậu ta uống chút nước. Cậu ta mặc dù vẫn trầm mặc như cũ nhưng tình hình hiện tại so với dáng vẻ cuồng loạn lúc nãy đã đỡ hơn nhiều.
Tôi nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi, nhưng vẫn không buông lỏng cảnh giác.
“Chúng ta, chúng ta tiếp tục nói? Hoặc chúng ta cùng làm gì đó?” Tôi đề nghị.
Cái không khí im lặng khiến người ta cảm thấy rất khó chịu.
Hạ Đông Hải quan sát biểu cảm của Lý Tân Khải: “Chi bằng chúng ta cùng xem thi đấu bóng rổ đi? Cậu là thành viên trong đội bóng rổ trường mình đúng chứ, cậu nói cậu thích nhất là xem thi đấu bóng rổ đúng không?”
Lý Tân Khải không phản ứng gì, chỉ yên lặng dựa vào tường, ánh mắt tĩnh lặng như nước.
“Thôi vậy, hay là, hay là cậu gọi điện thoại cho người nhà, đã bao lâu rồi cậu chưa liên hệ với người nhà? Người nhà cậu có lẽ đang rất lo lắng?” Cách lấy người nhà ra khơi gợi của Hạ Đông Hải ít nhiều có tác dụng.
Lý Tân Khải gật đầu nói với Hạ Đông hải: “Đông Hải, tôi muốn về nhà, tôi muốn gặp cha mẹ tôi.”
“Được tôi giúp cậu bấm số.” Hạ Đông Hải mừng rỡ, lập tức tìm số điện thoại của mẹ Lý Tân Khải bấm số sau đó đặt điện thoại lên gần tai cậu ta.
“Con trai à? Con trai, là con phải không?”
Tiếng một người phụ nữ truyền tới, hai hàng lệ Lý Tân Khải rơi xuống, gật gật đầu: “Mẹ, là con.”