Tôi nghe thấy tiếng ồn ào, mở mắt ra, liền phát hiện chiếc taxi đã đi đến ngoài trạm xe bus, còn có một vài người đang đợi xe.
Nhân viên vệ sinh đang quét đường, tất cả đều giống với bình thường, chỉ là mấy người bọn tôi khắp người đều toát mồ hôi lạnh.
Tôi và Hạ Đông Hải nhớ đến Lý Tân Khải nên về lại trường, Triệu Húc về cảnh cục báo cáo tình hình, nhìn dáng vẻ mày ủ mặt ê của anh ta chắc là vẫn không biết nên nói thế nào về việc biệt thự có quỷ.
Nếu như nói tất cả mọi việc là do cổ độc, nói không chừng cục trưởng của họ sẽ cảm thấy anh ta điên rồi.
Tôi thở dài một hơi, bản thân cả người hôi thối, cũng không quản được nhiều như vậy.
Vừa về đến cổng ký túc xá nam, nhân viên quản lý ngẩng đầu nhìn chúng tôi một cái, ánh mắt có chút ngây ra, nhìn hai người chúng tôi nhưng không nói gì lại cúi đầu lẩm bẩm.
Tôi và Hạ Đông Hải đi vào nhìn, mới phát hiện anh đang niệm kinh.
“Bây giờ niệm thì có tác dụng không?” Tôi nghĩ nếu có tác dụng tôi cũng lấy một quyển niệm.
Hạ Đông Hải cười bất lực: “Ai mà biết chứ? Nước đến chân mới nhảy thì cũng như không, hoặc có thể có chút tác dụng.” Nói xong liền quay người lên lầu.
Lúc bọn tôi rời khỏi đã khóa cửa phòng lại, nhưng bây giờ vừa về đến cửa phòng ngủ lại phát hiện cửa đang mở, lòng tôi lập tức có một dự cảm không tốt.
Mở cửa ra phát hiện Lý Tân Khải không thấy đâu nữa, cậu ta đã thành ra như vậy rồi còn đi đâu được nữa chứ?
“Tình hình cậu ta như vậy chắc là không đi được xa mới đúng? Chúng ta xuống xem camera dưới lầu thử.” Hạ Đông Hải lẩm bẩm rồi hai chúng tôi chuẩn bị xuống lầu.
“A a a a!” Tôi và Hạ Đông Hải vừa quay người liền nghe thấy tiếng hét thảm thiết phát ra từ phòng tắm.
Bọn tôi nhìn nhau một cái liền chạy về hướng phòng tắm, nhìn thấy một bạn học trên người không một mảnh vải đang cầm khăn mặt lảo đảo chạy từ trong phòng tắm ra.
“Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?” Tôi và Hạ Đông Hải lập tức kéo bạn học đó lại.
“Ch.ết, ch.ết, có người ch.ết, nhanh, nhanh báo cảnh sát!” Bạn học đó lắp ba lắp bắp nói, không đợi tôi và Hạ Đông Hải hỏi kĩ, cậu ta liền đẩy bọn tôi ra chạy mất.
Tôi đi về phía trước mấy bước, thò đầu nhìn vào hướng buồng tắm trong phòng tắm, trong phút chốc bị dọa một trận.
Một cỗ mùi hôi thối vừa mãnh liệt vừa khó ngửi xộc vào tôi, bốn phía đều là sương mù lượn lờ, một người đang nằm ở dưới sàn nhà không nhìn ra là ai.
Hạ Đông Hải đã quyết đoán báo cảnh sát rồi, hai người bọn tôi trong lòng đều rất lo lắng, nhưng mà đều không đi vào xác nhận, nếu thật sự là Lý Tân Khải thì nhìn cũng chỉ thêm đau lòng.
Tuy là thời gian tiếp xúc với cậu ta không quá dài, nhưng mà con người cậu ta mang lại cho người ta cảm giác không tệ, tôi cũng rất khâm phục tình cảm cậu ta dành cho Bạch Văn Văn.
Tôi và Hạ Đông Hải ngồi ở cửa thang máy, không nói lời nào. Lúc cảnh sát đến, bọn tôi mới tỉnh lại, người đến là Lưu Đồng, còn có bốn năm cảnh sát bọn tôi không quen biết, vừa nhìn thấy hai người bọn tôi Lưu Đồng liền liếc bọn tôi một cái.
Người phụ nữ này, thái độ vẫn phách lối như vậy.
Pháp y mang theo thùng thuốc đi sau cùng, giám định viên là Tần Hoa, nhìn thấy bọn tôi Tần Hoa liền gật đầu chào sau đó đi vào phòng tắm.
Lưu Đồng ra khỏi phòng tắm, sắc mặt vô cùng khó coi.
“Không sao chứ?” Tôi nhìn Lưu Đồng hỏi.
Cô ấy trừng tôi: “Các cậu là sao chổi hả? Mỗi lần đụng trúng các cậu là không có chuyện gì tốt.”
“Cô có cần phải nói vậy không? Tôi nói cho cô biết, tôi nhịn cô lâu lắm rồi, đừng cho rằng cô là cảnh sát thì có thể tùy ý mắng người khác.” Hạ Đông Hải chỉ Lưu Đồng hét lên.
Lưu Đồng cười lạnh, đi về phía trước một bước, người muốn đụng vào người Hạ Đông Hải.
Cô ấy cao ngạo ngẩng đầu, ánh mắt xem thường nhìn Hạ Đông Hải: “Thế nào? Lẽ nào không phải sao? Nếu không phải do các cậu ăn nói bậy bạ cái gì mà thần thần quỷ quỷ, Triệu Húc sao có thể bị đình chỉ công tác chứ? Các cậu có biết công việc này đối với Triệu Húc mà nói quan trọng nhường nào không?”
Lưu Đồng rất uất giận, nhưng tôi và Hạ Đông Hải đều chưa từng nghĩ đến việc thiếu chút nữa làm cho Triệu Húc mất đi công việc.
Từ trạng thái kích động của Lưu Đồng tôi có thể đoán được, cô ấy có ý với Triệu Húc, ánh mắt mỗi lần cô ta nhìn Triệu Húc đều không giống với người khác.
Đối với bọn tôi thì hung dữ, chỉ đối với Triệu Húc mới dịu dàng quan tâm ngại ngùng như thiếu nữ mới lớn.
“Cảnh sát Lưu, hiện trường đã xử lý xong, cần người đầu tiên phát hiện ra t.h.i t.h.ể đi cùng chúng ta một chuyến.” Tần Hoa nhìn tôi và Hạ Đông Hải.
“Bọn tôi không phải người đầu tiên phát hiện, là?” Nói đến đây, tôi cũng thật sự không biết nam sinh lúc nãy chạy mất tên gì.
“Không phải các cậu thì còn có thể là ai, nhanh đi cùng chúng tôi.” Lưu Đồng rất tức giận, trực tiếp lấy bọn tôi ra trút giận.
“Có thể cho chúng tôi xem t.h.i t.h.ể không?” Cái tôi có là thời gian, không sợ lãng phí ở cục cảnh sát, tôi chỉ là vẫn muốn lấy hết can đảm xác nhận cái x.ác đó có phải là Lý Tân Khải không.
“Người ch.ết không có gì hay để xem cả, xem rồi lại mơ thấy ác mộng!” Tần Hoa nhắc nhở.
“Không sao, tôi, tôi muốn xem xem là ai.”Mép miệng tôi run lên một chút.
Tần Hoa mở khóa kéo của bao đựng x.ác, một gương mặt quen thuộc hiện ra trước mặt tôi: “Trần, Trần, Trần Nam?”
Tôi trừng to mắt, tại sao lại là Trần Nam? Tôi còn cho rằng là Lý Tân Khải?
“Muốn nói gì thì về cảnh cục rồi nói.” Lưu Tranh nói xong liền kéo khóa túi đựng x.ác lại, tôi và Hạ Đông Hải nhìn nhau, trầm mặc theo sau nhóm cảnh sát.
Trần Nam ch.ết rồi? Tình hình của Lý Tân Khải rõ ràng nghiêm trọng hơn Trần Nam nhiều, không ngờ rằng Trần Nam lại ch.ết trước? Hơn nữa, tôi có chút nghĩ không ra, cậu ta sao lại ch.ết ở phòng tắm của ký túc xá? Là tự sát? Hay là do quỷ câu mất hồn?