"Leng keng, leng keng, leng keng."
Hình như đó là tiếng chuông loáng thoáng đâu đây, Lâm Quốc Hào đột nhiên đứng thẳng người, cái đầu trong tay anh ta lăn xuống đất.
Anh ta nhấc chân đi về phía cửa, sợi dây đỏ vẫn quấn quanh người siết chặt thân thể anh ta, nhưng Lâm Quốc Hào tựa hồ như không có cảm giác gì.
Hạ Đông Hải lập tức buông tay, Lâm Quốc Hào liền bay ra ngoài, "rầm" một tiếng, chiếc gương đồng vốn đặt trên khung cửa rơi xuống.
Cái đầu người nằm dưới đất theo cơ thể anh ta bật lên từng cái một, trông thật buồn cười.
“Nghe thấy không?” Hạ Đông Hải nghiêng đầu cẩn thận lắng nghe âm thanh.
Tôi gật đầu, Hạ Đông Hải quay đầu liếc nhìn Triệu Húc đang bất tỉnh, nói với tôi: “Minh Dương, cậu ở đây trông chừng Triệu Húc, tôi đi xem sao.”
"Không, tôi đi với cậu, Triệu Húc ở đây chắc sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu." Tôi nắm lấy túi vải của Hạ Đông Hải.
Hạ Đông Hải suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu với tôi, cậu ta bảo tôi có nhìn thấy gì cũng không được hoảng sợ, hơi thở rối loạn rất dễ bị phát hiện.
Gặp qua nhiều yêu ma như vậy, tôi đương nhiên hiểu được rất nhiều, vì vậy bình tĩnh gật đầu với Hạ Đông Hải.
Hạ Đông Hải và tôi cùng đi về phía cửa, bên ngoài gió rất lớn, sấm sét liên tục, nhưng không có mưa.
"Leng keng, leng keng, leng keng."
Tiếng chuông càng lúc càng rõ ràng, tôi và Hạ Đông Hải nhìn thấy một căn biệt thự thấp thoáng trong làn sương.
Tôi há hốc miệng, lắp bắp hỏi: “Đây, đây, đây không phải là biệt thự của Tôn Tử sao?”
"Người luyện Cổ Quỷ Ban là Tôn Tử sao?" Hạ Đông Hải hít sâu một hơi: "Xem ra trước đây đúng là chúng ta không có trách lầm anh ta, nhưng Tôn Tử sao lại có bản lĩnh để chế luyện cổ độc được chứ?"
“Có khi nào là thầy pháp lúc trước không?” Tôi đã cảm thấy kỳ lạ ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy thầy pháp đó.
Hạ Đông Hải gật đầu: "Có khả năng đó, nhưng tôi không dám chắc chắn 100%. Bởi vì trong sách có ghi, cổ độc chỉ truyền lại cho nữ chứ không truyền cho nam, hơn nữa thầy pháp kia là nam, cho nên?"
“Chúng ta đừng đứng đây suy đoán nữa, vào xem không phải sẽ biết chuyện gì sao?” Tôi thấy cổng biệt thự của Tôn Tử không có vệ sĩ canh giữ, đây là một cơ hội tốt.
Hạ Đông Hải lắc đầu nói chưa chắc, chúng tôi rón rén đi từ phía tường của biệt thự để vào trong, biệt thự tối đen như mực, rất u ám quỷ dị.
Bầu không khí ảm đạm bao trùm, Hạ Đông Hải và tôi bất giác cúi đầu, chậm rãi đi về phía phòng khách của biệt thự.
Phòng khách của biệt thự tối đen như mực, tôi và Hạ Đông Hải nhìn nhau, hình như đã lâu không có ai ở đây, tay tôi chạm phải một lớp bụi trên khung cửa.
"A, a, a, cứu, cứu!" Giọng nói này? Có phải là giọng đàn ông, có ai đó đang kêu cứu?
Tôi lấy điện thoại di động ra soi đèn, nhưng không dám chỉnh độ sáng quá cao sợ bị phát hiện.
Ở phòng khách ngoài đồ nội thất ra, thậm chí một bóng ma cũng không có. Tôi và Hạ Đông Hải rón rén đi vào bên trong, cẩn thận lắng nghe xem âm thanh phát ra từ đâu.
“Hình như ở trên lầu?” Tôi hạ giọng nói.
Hạ Đông Hải gật đầu đồng ý với tôi, hai chúng tôi cùng nhau đi lên lầu.
"Oa, a a a a."
Những tiếng la hét lúc lên lúc xuống, nghe đến gan tôi cũng run rẩy theo.
Tôi chỉ vào căn phòng cuối cùng ở cầu thang, tôi nhớ trước đây Tôn Tử đã sống ở đó.
Hạ Đông Hải hít một hơi thật sâu, từ trong túi vải lấy ra một lá bùa màu vàng, cắn mạnh ngón tay, dán lên n.g.ự.c tôi.
“Dán cái này lên, chỉ cần cậu không thở hồng hộc, ma quỷ sẽ không nhìn thấy chúng ta.” Hạ Đông Hải đi tới trước cửa và nói.
Tôi thầm nghĩ, ma không thấy mình, còn người thì sao?
Tôi thấy Hạ Đông Hải khom người, cẩn thận đẩy cửa ra, tiếng gào thét bên trong càng rõ ràng hơn.
Tôi cũng rón rén bước tới thì thấy một người đàn ông bị trói vào ghế, đầu bị bổ ra, một thân thể đang khom lưng quay ngược về phía chúng tôi, không biết là người hay ma, trong tay hắn ta cầm một chiếc thìa bằng bạc đưa đến đầu của người đàn ông.
Đôi mắt của người đàn ông đã lồi ra, người ngã về phía trước và không hét lên nữa.
Thân thể đang khom lưng kia run lên, lắc lắc đầu: "Phụt"
Chất lỏng màu trắng bị kẻ đó nhổ ra, kẻ đó xoay người lại ngồi xuống: "Già quá rồi, sau này các ngươi phải xem kỹ mục tiêu rõ ràng, ta muốn ăn những thứ tươi trẻ."
“Vâng!” Những “hồn ma” đang lơ lửng trong không trung.
Tổng cộng có bốn hoặc năm hồn ma, ngoại trừ Bạch Văn Văn và Cố Vũ Hiên tôi quen biết ra, còn có ba người nữa chỉ là biết mặt, tôi tin chắc rằng họ là Lý Mỹ Hân, Trần Khiết và Dương Dĩnh.
Và người đàn ông ăn não này là ai? Có phải Tôn Tử không? Tôi không thể nhìn rõ mặt anh ta, bởi vì anh ta đội chiếc mũ trùm đầu che kín mặt.
"Chít, chít, chít, chít, chít, chít."
Quỷ Diện Ban trên người tôi đang gào thét, ngửi được mùi m.áu tanh khiến nó cảm thấy vô cùng phấn khích.
Sự phấn khích của nó đã làm bại lộ tôi và Hạ Đông Hải.
“Chạy mau!” Hạ Đông Hải đoán một lần không thể đối phó với nhiều hồn ma như vậy, lập tức kéo tôi chạy trối ch.ết xuống lầu.