Hạ Đông Hải vỗ vai an ủi Trần Nam: “Trần Nam, cậu đừng sợ, có lẽ chỉ là một giấc mơ.”
Câu an ủi của Hạ Đông Hải không làm Trần Nam bình tĩnh ngược lại còn khiến cậu ta trở nên càng bồn chồn lo lắng.
Cậu ta dùng lực hất tay Hạ Đông Hải, đột ngột đứng dậy nhìn chằm chằm vào hai người chúng tôi.
“Các cậu không tin thì thôi.” Trần Nam tức giận đẩy tôi và Hạ Đông Hải ra, xông ra khỏi lớp học. Chuông vào học đã reo lên cậu ta không thèm để ý đến thầy giáo đang hét gọi một mạch xông ra ngoài.
Nhìn bộ dạng kích động của cậu ta tôi thực sự lo sẽ xảy ra chuyện.
“Ui da, ui da.” Hạ Đông Hải gập cong người lu loa kêu lên.
“Hạ Đông Hải cậu sao thế?” Thầy giáo đứng ở cửa lớp còn đang định đuổi theo Trần Nam, Hạ Đông Hải giả vờ bày ra bộ mặt đầy đau khổ.
Cậu ta cắn răng khiến ngũ quan trên mặt đều nhăn lại khiến người đang đỡ cậu ta là tôi cũng ù ù cạc cạc không hiểu gì.
“Thầy ơi, em không được khỏe.” Hạ Đông Hải nói xong liền bất lực dựa vào người tôi.
“Vậy Minh Dương mau đưa bạn đến phòng y tế đi.” Thầy giáo đối với sinh viên nghèo như chúng tôi đương nhiên không thể quan tâm bằng phú nhị đại như Trần Nam.
Thầy giáo chỉ liếc Hạ Đông Hải một cái rồi lập tức gọi điện cho ba Trần Nam, dáng điệu cung kính khiến đám sinh viên chúng tôi rất thất vọng.
Đỡ Hạ Đông Hải đi tới góc quẹo hành lang cậu ta nhìn tôi nháy nháy mắt, diễn xuất xuất thần khiến tôi có chút choáng.
Tôi và Hạ Đông Hải tìm khắp trường đều không thấy tung tích Trần Nam. Hạ Đông Hải mệt tới mức thở phì phò nói với tôi: “Có lẽ cậu ta không ở trong trường nữa rồi, có cách nào liên hệ được cậu ta không?”
Tôi lắc đầu, quan hệ giữa tôi với Trần Nam giống như hai đường thẳng song song không giao cắt, hơn nữa vì sự việc của Giang Lâm mà tên tiểu tử đó còn đ.â.m ra có khúc mắc với tôi.
Ngoại trừ tài khoản QQ trong nhóm lớp tôi không có bất kỳ phương thức liên hệ nào của cậu ta.
“Cái đồ ngốc nhà cậu, người đã thành ra như này rồi còn tâm trạng lên QQ sao?” Hạ Đông Hải nhìn tôi khinh thường.
“Cậu mới là đồ ngốc, chúng ta không tìm thấy Trần Nam nhưng không phải Tân Khải đang ở ký túc xá sao? Triệu chứng của cậu ta và Trần Nam y hệt nhau, chúng ta không phải nên bảo vệ Tân Khải hay sao?” Tôi cho rằng tình trạng của Lý Tân Khải còn nghiêm trọng hơn Trần Nam.
Hạ Đông Hải gật đầu, hai người chúng tôi mua ít đồ ăn sáng mang về ký túc cho Lý Tân Khải.
Từ lúc thấy Quỷ Diện Ban lớn tôi đã không còn kiêng dè gì nữa, đằng nào thì cũng phải ch.ết, không bằng cứ ăn uống thoải mái. Mỗi ngày ăn thịt nửa sống nửa chín cũng còn ngon hơn nhiều “cơm” của Hạ Đông Hải chuẩn bị.
Tôi và Hạ Đông Hải đẩy cửa phòng ký túc phát hiện Lý Tân Khải vẫn giống hệt như lúc chúng tôi rời đi buổi sáng, chăn chùm kín mít cả đầu lẫn người. “Không phải xảy ra chuyện gì rồi chứ?” Tôi bước nhanh tới giật lấy cái chăn của cậu ta ra.
Má Lý Tân Khải hóp vào, xem ra còn tiều tụy hơn ngày hôm qua, một người mới qua một đêm sao có thể gầy đi nhiều như vậy?
“Tân Khải? Cậu, cậu không sao chứ?” Lời vừa thốt ra tôi đã thấy mình ngốc quá.
Người đã thành ra như này rồi, sao có thể không sao. Cậu ta nheo mắt bảo chúng tôi đóng cửa sổ lại, giọng nói yếu ớt như con mèo hen, không chú ý nghe kỹ chắc không biết được cậu ta đang nói gì.
Hạ Đông Hải đóng cửa sổ lại, phòng ký túc lập tức trở nên tối tăm. Lý Tân Khải đưa đôi tay gầy guộc ra muốn lấy cái ly trên bàn uống nước.
Tôi lập tức rót nước cho cậu ta đồng thời muốn kéo cậu ta ngồi dậy kết quả vừa mới dùng lực đac làm trầy xước một lớp da trên tay Lý Tân Khải.
“Xin lỗi, tôi, tôi?” Tôi hốt hoảng không biết làm gì mới phải.
Lý Tân Khải ánh mắt vô cảm liếc nhìn vết thương giống như cậu ta chẳng có cảm giác gì.
Hạ Đông Hải từ trong ngăn kéo tủ lôi ra một hộp đựng dụng cụ y tế, cái này là trước kia tôi bị thương nên đặc biệt mua về dùng lần này đúng dịp dùng tới.
Băng gạc được quấn quanh cánh tay gầy guộc của Lý Tân Khải, cậu ta khép hờ mắt nhìn mọi thứ một cách vô cảm.
“Minh Dương, Đông Hải, tôi có lẽ sắp ch.ết rồi.” Nói tới ch.ết Lý Tân Khải cũng không lộ ra chút hoảng hốt kinh sợ nào ngược lại trong ánh mắt còn hiện lên sự mong chờ.
“Đừng có mở miệng ra là nói ch.ết ch.óc, mau ăn chút đồ gì đi, tôi nhìn cậu sắp ch.ết đói rồi.” Hạ Đông Hải giả vờ bình tĩnh, đưa sữa và bánh thịt đến gần miệng Lý Tân Khải.
Đôi mắt đỏ của Lý Tân Khải lãnh đạm liếc qua những thứ đồ đó một chút hứng thú ăn uống cũng không có.
“Tôi mệt rồi, muốn ngủ một chút.” Lý Tân Khải muốn nằm xuống.
Hạ Đông Hải vừa nghe thì cuống lên, không nói lời nào liền nhét cái bánh thịt vào mồm Lý Tân Khải. Tôi biết cậu ta muốn gì, ăn chút gì đó còn có thể giữ được sức lực.
“Ọe ọe ọe!”
Lý Tân Khải vừa cúi xuống đã nôn hết đồ ăn ra. Trong chớp mắt nền nhà toàn là bãi nôn khiến tôi và Hạ Đông Hải vất vả nửa ngày mới dọn dẹp sạch.
Lý Tân Khải một lần nữa rơi vào mê man, hai chúng tôi gọi thế nào cũng không tỉnh.
Thấy tình huống như vậy chúng tôi buộc phải đưa cậu ta vào viện.
“Tôi gọi cấp cứu.” Tôi móc điện thoại ra.
“Đừng gọi, cậu ta có lẽ là trúng cổ rồi.”