Vừa nhìn là biết người nói ra câu này là một người giàu có và quyền lực, có lẽ cũng xấp xỉ với tuổi của bố mẹ tôi, ăn mặc cũng rất chững chạc.
“À, vệ sĩ mới thuê của tôi.” Cố Vũ Hiên tùy tiện nói một câu.
Vừa mới bắt đầu đã gọi người đàn ông trung niên này là “Anh nuôi” với giọng nói ngọt như mật, Hạ Đông Hải nói nhỏ bên tai tôi, “Bố đường” cũng được.
Tôi trừng mắt nhìn Hạ Đông Hải, Hạ Đông Hải bèn cười hí hí, cũng thừa dịp vươn tay ra lấy một miếng hoa quả để lót dạ.
Trong phòng VIP, có thể nói người anh nuôi của Cố Vũ Hiên vô cùng thân mật với cô ta, bàn tay đó đặt trên đùi Cố Vũ Hiên, thỉnh thoảng lại di chuyển đến phần m.ô.n.g của cô ta.
Trước mặt bao nhiêu người mà cũng không có ý tứ che giấu gì.
Qua ba hiệp rượu, Cố Vũ Hiên uống đã ngà ngà say rồi, người anh nuôi rất tự nhiên ôm lấy eo Cố Vũ Hiên, chuẩn bị đưa cô ta về “nghỉ ngơi”.
Tôi và Hạ Đông Hải cũng rảo bước đi theo, người anh nuôi quay đầu lại nhìn hai chúng tôi: “Vũ Hiên đi cùng tôi, các anh đừng đi theo nữa."
"Ừm, xin lỗi, chúng tôi là bảo vệ bên cạnh của cô Vũ Hiên, cô ấy đi đâu thì chúng tôi đi đó, trừ khi cô Vũ Hiên bảo chúng tôi đi chỗ khác." Tôi nhìn Cố Vũ Hiên đã say đến mức này chắc cũng không còn sức để nói nữa.
Người đàn ông kia chợt trợn mắt lên: "Các anh cũng không thèm nghe ngóng xem tôi là ai à? Tôi là Lâm Quốc Hào, anh trai nuôi của Vũ Hiên, tôi bảo các anh cút thì các anh lập tức cút cho tôi."
Lâm Quốc Hào cáu với tôi và Hạ Đông Hải, hai chúng tôi cũng sống c.h.ế.t không buông: "Chúng tôi do cô Vũ Hiên thuê đến, chỉ nghe lời một mình cô ấy mà thôi."
Lâm Quốc Hào không tranh luận được với chúng tôi, cuối cùng chỉ đành để mặc chúng tôi đi theo.
Ông ta mở chiếc xe to ra, chúng tôi bèn ngồi vào phía sau rồi đến thẳng biệt thự của Lâm Quốc Hào, vừa xuống xe, tôi và Hạ Đông Hải đều ngẩn người ra, bởi vì đây chính là biệt thự mà Tôn Tử ở.
Lâm Quốc Hào ôm Cố Vũ Hiên vào biệt thự, hai chúng tôi cũng nhanh chóng theo vào trong.
"Các anh cứng nhắc đến mức đi ngủ cũng phải vào xem à?" Lâm Quốc Hào liếc nhìn tôi và Hạ Đông Hải, ánh mắt tràn ngập vẻ chán ghét.
Nếu không vì phá án càng sớm càng tốt, chúng tôi cũng không điên dại đi theo ông ta thế này.
"Đương nhiên là không rồi, tối nay chúng tôi sẽ ở lại phòng khách." Hạ Đông Hải cười với Lâm Quốc Hạo, ông ta lạnh lùng hừ một tiếng rồi ôm Cố Vũ Hiên lên tầng.
Anh nuôi cái khỉ gì, vào phòng cái là Lâm Quốc Hào không ra nữa.
Tôi và Hạ Đông Hải đánh giá xung quanh, biệt thự này vừa nhìn đã thấy không phải nơi ở lâu dài, trên bàn còn có tro bụi, bài trí cũng không cầu kỳ. Trong nhà bếp cũng trống trơn, Hạ Đông Hải và tôi đói đến mức bụng ọc ọc rồi, tìm hồi lâu mà chỉ có thể uống vài ngụm nước để dạ dày thoải mái hơn chút.
"Ầy, đầu năm nay nữ thần toàn là người của mấy lão đầu, mấy đứa lắt nhắt chúng ta không có cơ hội nào." Hạ Đông Hải nằm dài lên ghế sofa rồi cảm thán.
"Nữ thần thế kia, cho cậu thì cậu còn cần à?" Tôi lắc đầu, dựa vào ghế bành, nhắm mắt dưỡng thần.
"Ầy, cậu đúng là người ngoài cuộc không hiểu được người trong kẹt, tốt xấu gì cậu cũng từng có, còn tôi mới là tờ giấy trắng." Hạ Đông Hải cảm thán, tôi dứt khoát không tiếp lời nữa.
Tôi thật sự rất mệt mỏi, mấy ngày nay không được ngủ ngon một giấc nào, cho nên vừa nhắm mắt là ngủ đến khi trời sáng.
"Này! Này! Này!" Giọng nói chói tai của một người phụ nữ vang lên bên tai tôi.
Tôi nheo mắt lại thì thấy khuôn mặt trước mắt đây đã vàng ệch, quầng mắt nổi bật, tôi sửng sốt khoảng 3 4 giây mới phản ứng lại đây là Cố Vũ Hiên.
"Các anh làm gì thế? Đã nói là bảo vệ tôi mà? Rồi sao? Ngủ thành thế này luôn à?" Cố Vũ Hiên tức giận chỉ vào tôi và Hạ Đông Hải.
Hạ Đông Hải dựa vào sofa ngủ rất say, còn chảy cả nước miếng nữa.
"Hả hả, xin lỗi nhé, do chúng tôi cũng mệt quá." Với người phụ nữ khó chiều này, đương nhiên tôi sẽ không nói dối, nói dối thì chẳng khác nào tự mình rước khổ vào người.
Cố Vũ Hiên liếc nhìn tôi một cái thật khinh bỉ rồi nâng chân lên đạp Hạ Đông Hải vài cái rất mạnh: "Tôi cảnh cáo các anh, các anh đến để bảo vệ tôi chứ không phải đến chơi bời, nếu tôi xảy ra chuyện gì thì làm quỷ tôi cũng không tha cho hai anh đâu."
Cố Vũ Hiên nói xong thì bắt đầu trang điểm, rất nhanh, từ một gương mặt lạ lẫm đã biến thành một công chúa loli, xem ra lát nữa cô ta sẽ ra ngoài.
Hạ Đông Hải bị tôi lay tỉnh, vẫn còn mơ mơ màng màng lau nước miếng bên miệng, trông dáng vẻ rất ngốc nghếch.
"Lát nữa tôi sẽ ra ngoài ngâm suối nước nóng, các anh cũng đi cùng tôi." Cố Vũ Hiên tô son môi rồi nhấp miệng, trông có vẻ tâm trạng rất tốt, chắc tối qua người anh nuôi kia đã "trả lại" cho cô ta rất nhiều.
Suối nước nóng? Tôi nhịn không được mà thở dài, nghĩ rằng trước khi hu.ng thủ xuất hiện thì tôi và Hạ Đông Hải cũng mệt c.h.ế.t luôn.
Cố Vũ Hiên này không hề coi chúng tôi là người bảo vệ cô ta, mà coi hai chúng tôi là người hầu, túi xách gì đó thì không đáng nói nhưng chúng tôi còn phải nghe cô ta quát mắng.
"Ái chà, có người đi theo cũng tốt thật." Cố Vũ Hiên uốn éo thân hình như rắn nước, đi phía trước chúng tôi với vẻ dương dương tự đắc.
Nhưng dưới sự "bảo vệ cẩn mật" của chúng tôi, gương mặt đang kiêu ngạo ấy chẳng mấy chốc đã trở nên nhợt nhạt khiến tôi và Hạ Đông Hải bất ngờ.
Tròng mắt khô héo của cô ta lồi ra ngoài, câu nói Tôi làm quỷ cũng sẽ không tha cho hai người quanh quẩn bên tai tôi, khiến tôi đứng ở suối nước nóng màu m.á.u một lúc lâu cũng không thể bình tĩnh lại được.