"Bộp" một tiếng, điện thoại tôi rơi xuống đất, Triệu Húc ở đầu bên kia "alo alo alo" một lúc lâu, Hạ Đông Hải lập tức nhặt điện thoại lên, nói với Triệu Húc rằng bây giờ chúng tôi không ở trường học, một lúc nữa sẽ qua chỗ anh ta.
Nói xong thì cúp điện thoại, tôi bèn hỏi Hạ Đông Hải: "Chúng ta nhầm lẫn gì rồi chăng? Lẽ nào dấu vết đó chỉ là sự trùng hợp thôi à?"
"Tôi không biết trùng hợp hay không, nhưng bây giờ chúng ta phải về ngay xem sao." Hạ Đông Hải vừa nói vừa xót xa, hôm nay coi như đã mất trắng 500 đồng NDT để thuê biệt thự.
Quay lại trường, phát hiện 5 xe cảnh sát đang đỗ ở cổng trường, chúng tôi muốn vào trong còn bị ngăn lại, cuối cùng vẫn phải gọi cho Triệu Húc để anh ta đưa hai chúng tôi vào.
"Các anh đi đâu thế?" Triệu Húc nhìn tôi và Hạ Đông Hải một cách nghiêm túc.
"Hàng ngày ở trong trường chán muốn c.h.ế.t, chúng tôi ra ngoài đi dạo phố thôi." Hạ Đông Hải nói dối rất tự nhiên.
Triệu Húc lập tức nhíu mày: "Không phải các anh rất quan tâm đến vụ án của Bạch Văn Văn à? Còn nói cô ấy là bạn tốt, không ngờ lúc này mà các anh vẫn còn tâm trạng đi dạo phố?"
Triệu Húc là cảnh sát, Hạ Đông Hải lừa được người khác chứ không lừa được anh ta.
"Được rồi, không nói đến chuyện này nữa, lần này vẫn giống như mấy lần trước sao?" Tôi ngắt ngang lời Triệu Húc.
Triệu Húc gật đầu, lấy điếu thuốc đang kẹp trên tai xuống, xoạch xoạch châm lửa rồi rít lấy vài ngụm, trên mặt lộ ra vẻ buồn bã.
Tôi và Hạ Đông Hải nhìn về phía trong dải phân cách, pháp y đang đặt đầu t.h.i t.h.ể vào trong cái túi trong suốt.
Cái đầu đó đã có dấu vết của tử thi nhưng không hề bị thối rữa, sao pháp y lại...
"t.h.i t.h.ể vỡ nát?" Hạ Đông Hải nhỏ giọng than thở.
Tay chân của người c.h.ế.t còn bị một chiếc dây thừng màu đỏ cột lại một cách khá kỳ lạ, vết cắt trên tay chân rất bằng phẳng, ngay cả mặt xương cũng mất sạch.
"Cô ấy tên Lý Mỹ Hân, là sinh viên năm 2, nhưng không phải một trong những nữ sinh mất tích." Giọng của Triệu Húc lộ ra vẻ tuyệt vọng, điều này chứng tỏ người bị hại đã tăng thêm.
"Lý Mỹ Hân? Hình như tôi từng nghe nói tới." Hạ Đông Hải ngẩng đầu lên, cẩn thận suy nghĩ lại: "Đúng rồi, cô ấy chính là hoa khôi của khoa thương mại & mậu dịch mà? Còn tham gia bình chọn hoa hậu giảng đường, xếp thứ 4 đúng không?"
"Bình chọn hoa khôi giảng đường? BÌnh chọn hoa gì cơ?" Triệu Húc như thể bị giật mình.
"À, đó là cuộc bình chọn nội bộ trong các khoa của chúng tôi, không chính thức gì hết, Lý Mỹ Hân là người đứng thứ 4, Bạch Văn Văn đứng thứ 5." Hạ Đông Hải nói đến đây thì tự ngẩn người ra.
"Trần Khiết và Dương Dĩnh thì sao? Cũng nằm trong cuộc bình chọn này chứ?" Triệu Húc hỏi Hạ Đông Hải.
Hạ Đông Hải đờ đẫn gật đầu: "Hình như... hình như... cũng... cũng có."
Đù, tin tức quan trọng như vậy mà giờ Hạ Đông Hải mới nhớ ra, đôi mắt Hạ Đông Hải chuyển động qua lại, nếu thật sự như vậy thì những cô gái trong bảng danh sách đó đều gặp nguy hiểm sao? "Bình chọn của các anh được tổ chức thế nào? Bây giờ lập tức về đồn cảnh sát nói rõ ràng cho tôi nghe." Khó khăn lắm mới có điểm đột phá, Triệu Húc có vẻ vô cùng kích động.
Hạ Đông Hải cũng rất phối hợp, nhưng tôi lại chưa từng nghe nói đến bảng danh sách này, bởi vì lúc đó tôi đã có bạn gái, ngày ngày bận rộn với bạn gái còn chẳng kịp, làm gì còn thời gian bình chọn những cái này nữa?
Hạ Đông Hải nhập địa chỉ trang web vào máy tính mà Triệu Húc cung cấp, nhưng kết quả lại là hình ảnh trống rỗng, không hề có gì hết.
"Sao vậy?" Triệu Húc kích động nhìn hình ảnh trên máy tính.
Hạ Đông Hải mù mờ lắc đầu: "Tôi không biết, lúc trước vẫn dùng được mà, sao bây giờ lại mất rồi?"
"Hay là hu.ng thủ động tay động chân rồi?" Tôi nghĩ hu.ng thủ đã ra tay với những cô gái này thì cũng đã đoán được có một ngày, chúng tôi sẽ điều tra đến đây.
Triệu Húc nghiến răng, sắc mặt trắng bệch: "Anh không nhớ rõ những cô gái được chọn khác à?"
"Nếu nói tên hoặc nhìn ảnh thì tôi có thể nhớ ra được, nhưng bây giờ bảo tôi tự nhớ thì... tôi..." Vẻ mặt Hạ Đông Hải khổ sở vô cùng.
Bỗng nhiên cậu ta vỗ bàn một cái thật kêu, kích động nói: "Đúng rồi, tôi nhớ trang web này do Trần Nam tạo ra, cậu ta còn khen thưởng cho mười cô gái đứng đầu danh sách, mỗi người một cây châm trị giá 3000 NDT." Nói đến việc liên quan đến tiền, Hạ Đông Hải nhớ vô cùng rõ ràng.
Trần Nam? Không ngờ việc này còn liên quan đến tên nhà giàu Trần Nam này.
"Lập tức gọi điện cho Trần Nam, bảo anh ta đến hỗ trợ điều tra." Triệu Húc dặn dò người bên cạnh - Lưu Đồng.
Lưu Đồng nhìn đồng hồ trên tường: "Đội trưởng Triệu, bây giờ đã hơn 10 giờ rồi, hay để ngày mai đi?"
"Ngày mai? Bây giờ bất cứ lúc nào cũng có thể có thêm một người bị hại, lập tức gọi điện cho tôi." Thần kinh của Triệu Húc bị căng lên.
Chưa đến nửa tiếng, Trần Nam đã đến, cậu ta mặc một bộ tây trang màu xám bạc xịn xò, tóc được cắt sửa rất đẹp trai, hai tay đút trong túi quần kèm vẻ mặt khá khó chịu.
"Rốt cuộc cảnh sát các anh làm ăn cái gì thế hả? Lần trước nhất định muốn kéo tôi đi thử DNA gì đó, lần này lại muốn làm sao đây?" Trần Nam không hề nể mặt Triệu Húc, vừa mới vào cửa đã bắt đầu gây khó dễ cho Triệu Húc.
Khi cậu ta nhìn thấy tôi và Hạ Đông Hải cũng ở đây thì vẻ mặt trở nên khó coi hơn hẳn.
"Cảnh sát Triệu, tôi không liên quan đến những người này, bây giờ tôi đang tham gia tiệc thương mại với bố, nếu anh làm tôi chậm trễ 1 phút thôi thì cũng khiến tôi tổn thất mấy trăm vạn đó." Trần Nam hắng giọng để Triệu Húc thả cậu ta về.
Triệu Húc đập "uỳnh" một cái lên bàn, chiếc bàn gỗ kia lõm xuống một miếng, đã nứt ra rồi.
Lúc này Trần Nam mới im miệng, Triệu Húc cũng không vòng vo với cậu ta, hỏi thẳng việc cậu ta có liên quan đến trang web hay không. Trần Nam vừa nghe thấy thì bĩu môi, nói trang web đó do cậu ta tạo nên, chẳng qua lúc đó làm thế để dỗ bạn gái mình vui mà thôi.
Bởi vì hoa hậu giảng đường được bình chọn cuối cùng chính là người bạn gái mà cậu ta quen lúc đó.
"Thế à? Cô ta tên gì, liên hệ với cô ta ngay, bảo cô ta đến đồn cảnh sát một chuyến, và đưa tên 10 người đứng đầu danh sách cho tôi." Triệu Húc ra lệnh cho Trần Nam.