Bước ra khỏi cổng kí túc xá, một trận gió lạnh thấu xương thổi tới, khiến da gà chúng tôi đều nổi hết cả lên.
Hạ Đông Hải đi đến nơi có vẽ vạch trắng, là kí hiệu hôm qua cảnh sát vẽ. Cậu ấy chớp chớp đôi mắt đen nhỏ hỏi tôi: “Xung quanh đây có gì không?”
Tôi nhìn xung quanh một lượt, lắc đầu với Hạ Đông Hải.
Hạ Đông Hải dùng sức hít một hơi, quả thực không có chút quỷ khí nào.
“Liệu có phải do t.h.i t.h.ể đã bị đưa đi nên hồn phách cũng bay đến nơi đó rồi không?” Tôi hỏi Hạ Đông Hải.
Hạ Đông Hải nói cũng có thể, hồn phách thường sẽ ở lại nơi mình c.h.ế.t hoặc đi theo t.h.i t.h.ể. Hôm đó chúng tôi không nhìn thấy quỷ hồn, rất có thể hồn phách của họ vẫn còn ở lại nơi tử vong.
Vậy là manh mối bị đứt đoạn rồi sao?
“Làm sao bây giờ?” Hạ Đông Hải lẩm bẩm: “Đi, đến thùng rác ở sân thể dục xem thế nào, nói không chừng lại tìm được manh mối.”
Hạ Đông Hải thực sự có thể vì tiền mà dốc hết toàn lực, tôi và Lý Tân Khải theo sau cậu ấy đến sân vận động. Đêm khuya rồi, nơi này cũng tối đen như mực. Mà trường cũng keo kiệt thật, hết tiết một cái là đèn cũng tắt hết luôn.
Lý Tân Khải nhìn khoảng sân tối đen, bất giác nắm lấy tay tôi, xem ra cậu ấy cũng nhát gan lắm, chẳng qua là vì Bạch Văn Văn nên mới đến thôi.
“Có không?” Hạ Đông Hải đứng trên bậc thềm bê tông, nhìn chằm chằm về phía thùng rác.
Tôi nhìn về phía đó, dường như không có chút động tĩnh gì, xung quanh yên tĩnh đến quỷ dị.
Hạ Đông Hải vò đầu bứt tai, có chút không cam lòng, Lý Tân Khải vốn hoài nghi chúng tôi, đến lúc này liền cảm thấy chúng tôi đang nói dối.
“Gì mà nhìn thấy quỷ chứ? Tôi đúng là thằng ngu mà, mấy cậu nói như vậy mà cũng tin. Hai cậu tự ở đây mà chơi, tôi về trước đây, sáng mai tôi phải đi hỏi cảnh sát xem tiến độ đến đâu rồi.” Lý Tân Khải có chút tức giận, quay người rời đi. Tôi và Hạ Đông Hải nhìn nhau không biết phải làm gì, Hạ Đông Hải chau mày nhìn xung quanh: “Đúng là đen đủi mà, mười vạn nói bay là bay đi luôn rồi.”
“A A A A A A”
Hạ Đông Hải đang không cam tâm, nói chuyện với chính mình thì có tiếng hét từ xa, là tiếng của Lý Tân Khải?
Chúng tôi chạy ngay đến, tìm thấy một chiếc túi vải bạt ba màu đặt lặng lẽ dưới cái rổ bóng rổ nhỏ bên cạnh ký túc xá nam.
Lý Tân Khải hét lên, sắc mặt tái nhợt, tôi và Hạ Đông Hải nắm c.h.ặ.t t.a.y nhau, khi chúng tôi đi ngang qua đây, rõ ràng không có gì cả, chẳng lẽ h.u.n.g t.h.ủ đang ở gần đây sao?
Hạ Đông Hải hít một hơi thật sâu, bình tĩnh gọi cảnh sát, trong khi Lý Tân Khải chỉ vào nửa đ.ầu lộ ra khỏi túi bạt, khóc lóc, toàn thân run rẩy không nói nên lời.
“Tân Khải, đừng kích động, đó....đó không phải Văn Văn đâu.” Tôi an ủi Lý Tân Khải.
Lý Tân Khải lắc đầu: “Minh Dương, nhìn.....nhìn đi, là kẹp tóc của Văn Văn, chiếc kẹp tóc màu hoa anh đào hồng đó là bạn cùng phòng tặng cô ấy vào ngày sinh nhật.”
Lý Tân Khải đã khóc không thành tiếng, mắt tôi cũng bắt đầu đỏ lên, nhưng chúng tôi không được phép chạm vào chiếc túi cho đến khi cảnh sát đến. Hai mươi phút là một khoảng thời gian quá dài đối với chúng tôi.
Lý Tân Khải ngồi bệt xuống đất, tuyệt vọng gọi tên Bạch Văn Văn.
Vào cái đêm lạnh khô này, hy vọng cuối cùng của chúng tôi đã tan thành mây khói.
Lần này, cảnh sát đã điều động bốn xe đến, bắt đầu khám xét khắp nơi nhưng không tìm thấy điều gì khả nghi cả. Khi chiếc túi bạt được mở ra, Lý Tân Khải lúc đầu đang khóc thì giờ đã hoàn toàn ngất đi.
Bởi vì khuôn mặt của Bạch Văn Văn đột nhiên xuất hiện trước mặt chúng tôi, cô ấy không có mùi x.á.c c.h.ế.t phân hủy nặng nề như hai người trước, dường như chỉ đang ngủ với đôi mắt nhắm nghiền lặng lẽ.
“Mau đưa cậu ấy đến bệnh viện.” Tôi hét lên với Hạ Đông Hải, chiếc xe cảnh sát đã giúp chúng tôi đưa Lý Tân Khải đến bệnh viện.
Lo xong cho Lý Tân Khải, tôi và Đông Hải vội vã quay trở lại trường, ngồi trên xe taxi mà tim tôi đập loạn nhịp, trong đầu toàn là hình ảnh Bạch Văn Văn mỉm cười với tôi.