Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 242: Túi Vải Bạt Ba Màu (2)




Lý Tân Khải cúi đầu: "Nếu nguyên nhân là do những nữ sinh đó ăn mặc quá hở hang, vậy còn Văn Văn thì sao? Tại sao cô ấy lại biến mất? Cô ấy khác với những người đó."
Những gì Lý Tân Khải nói có lý, nhưng nếu nhìn từ góc độ này, căn bản không thể lý giải được.
"Bíp bíp, bíp bíp."
Mấy người chúng tôi đang thảo luận, không biết điện thoại của ai vang lên, tôi sờ túi áo phát hiện mình không có mang điện thoại ra ngoài.
Hạ Đông Hải lấy điện thoại ra, chỉ có một màn hình đen, Lý Tân Khải cũng vậy.
"Kỳ lạ? Âm thanh này phát ra từ đâu vậy?" Chúng tôi nhìn xung quanh, phát hiện hình như có tiếng chuông trong thùng rác đối diện với sân thể dục.
Tiếng chuông cũng không nhỏ, Hạ Đông Hải lập tức đứng dậy, lẩm bẩm nói: "Người ta bây giờ đủ giàu rồi sao? Ngay cả điện thoại cũng tình nguyện ném vào thùng rác à? Tôi đem đến chợ đồ second hand không khéo còn bán được tiền đấy.”
Hạ Đông Hải hưng phấn đi về phía thùng rác, trên mặt mang theo nụ cười.
“Bốp” một tiếng, Hạ Đông Hải nhấc nắp thùng rác lên, tôi và Lý Tân Khải đều lắc đầu giả vờ không quen biết thằng nhóc này, thật là mất mặt quá đi mất.
“Minh Dương?” Tiếng Hạ Đông Hải đột nhiên trầm xuống, tôi đoán chắc là vớ được hàng tốt rồi.
“Số tốt như vậy luôn à? Là điện thoại hàng hiệu sao?” Tôi cũng đứng dậy đi về phía Hạ Đông Hải. Khi tôi và Hạ Đông Hải chỉ còn cách một bước chân, tôi không khỏi sững sờ, bởi vì một góc của chiếc túi vải bạt ba màu đã lộ ra.
Tim tôi bắt đầu đập loạn xạ, đây là t.h.i t.h.ể thứ hai, chiếc túi vải bạt thứ hai.
Không khí trong trường lại càng trở nên trầm trọng hơn, trường thậm chí còn đóng cửa lớp học, cho tất cả học sinh nghỉ một tuần, chúng tôi bỗng trở nên nhàn rỗi.
Vì không có nơi nào để đi nên tôi chỉ có thể ở trong ký túc xá. Lý Tân Khải là người bản địa, nhìn những nhãn hiệu cậu ấy mặc có thể thấy điều kiện gia đình nhà cậu ấy cũng khá tốt.
Nhưng vì lo lắng cho Bạch Văn Văn, cậu ấy cũng ở lại ký túc xá mà không về nhà.
Thường sẽ có một số phóng viên đứng dưới tòa ký túc xá, tất cả đều cố gắng tranh giành tin hot rồi giật tít, muốn đưa tin về tình hình phát hiện t.h.i t.h.ể.
“Cậu nói xem, nếu tôi đi xuống nói chuyện tử tế với họ về chuyện túi vải bạt, liệu họ có thưởng cho tôi chút gì không nhỉ?” Hạ Đông Hải đứng trước cửa sổ, trong mắt cậu ấy, những người ở tầng dưới không phải người, mà là tiền.
"Cậu đúng là thèm tiền đến điên rồi. Cẩn thận người ta chụp ảnh cậu rồi cho vào mục người trong cuộc, không biết lúc đó mày có được thưởng gì hay không, nhưng thầy hiệu trưởng và lãnh đạo nhà trường nhất định muốn nói chuyện với cậu.” Tôi vươn vai và nằm xuống giường.
Hạ Đông Hải thở dài, mấy ngày nay không kiếm được đồng nào, cậu ấy đã hoảng lắm rồi.
"Minh Dương, cậu nói xem những người kia c.h.ế.t rồi, tại sao linh hồn lại không xuất hiện bên cạnh t.h.i t.h.ể?" Hạ Đông Hải dựa vào cửa sổ, lấy ra một điếu thuốc bắt đầu hút.
Thấy tôi không trả lời, cậu ấy lại hỏi: “Hay là mắt cậu không dùng được nữa, không nhìn thấy đúng không?”
"Có cậu không dùng được ý. Tôi thực sự không nhìn thấy thứ gì không sạch sẽ cả. Cậu có cảm nhận được không?" Tôi nhìn Hạ Đông Hải, người đang ngượng ngùng nhún vai cười.