Tôi trầm tư suy nghĩ, hoàn toàn gạt Bạch Văn Văn sang một bên, cô ấy rời đi lúc nào tôi cũng còn không biết, đến lúc Hạ Đông Hải cầm “bữa tối” vào, tôi mới định thần lại.
Hạ Đông Hải nhìn tấm thiệp, câu đầu tiên đó chính là: “Không mua được đâu, chúng ta đi trộm đi. Căn biệt thự đó cũng không có ai canh gác, tôi nghĩ, muốn ra tay cũng không phải chuyện khó.”
Tôi khinh thường liếc nhìn Hạ Đông Hải, bài học lần này đã đủ đau đớn rồi, tôi không muốn liều cái mạng nhỏ này nữa.
“Không được.” Tôi không nghĩ gì mà từ chối thẳng luôn.
Hạ Đông Hải mĩm môi, hờ hững nhướn vai: “Vậy thì cậu cứ một mình sầu não ở đây đi, tôi phải về trường đây, một lúc nữa chắc không còn xe đâu.”
Tôi “Ừ” một tiếng rồi nhìn Hạ Đông Hải chậm rãi bước ra khỏi cửa. Cả căn phòng bệnh trống không, chỉ còn lại một mình tôi.
Tôi nằm trên giường, làm thế nào cũng không ngủ được. Vết thương trên mặt vừa ngứa vừa hơi tê tê, không nhịn được mà đưa tay lên gãi một cái, lại cảm thấy hai má cứ trơn trơn.
Lẽ nào là vết thương bị rách ra rồi à? Tôi nhanh chóng đứng dậy khỏi giường, một bóng đỏ đột nhiên bay qua trước mặt tôi.
“Thanh Thanh?” Tôi mở to mắt, cái bóng màu đỏ đó thực sự trông rất quen, tôi nghĩ chắc chắn là Thanh Thanh.
Kiếm tìm hình bóng đó, tôi bước xuống khỏi giường, không thèm cả xỏ giày,cứ thể đẩy cửa phòng bệnh đi ra ngoài. Thanh Thanh đứng ở cuối hành lang vẫy tay với tôi.
Tôi cảm thấy kích động vô cùng, nhanh chóng đi về phía Thanh Thanh, càng đến gần, nụ cười của Thanh Thanh lại càng rạng rỡ. Nụ cười như vậy, tôi nhớ trước đây mình đã từng nhìn thấy rồi.
“Hứa Diệp.” Cô ấy khẽ gọi tên tôi, đưa tay ra muốn ôm lấy tôi. Tôi mỉm cười nắm chặt lấy tay cô ấy, bàn tay lạnh lẽo thật khiến người ta đau lòng.
“Minh Dương, đừng!” Một tiếng hét quen thuộc truyền đến bên tai, tôi cụp mắt xuống, phát hiện mình đã đứng trên lan can ở cầu thang, nhích thêm chút nữa sẽ ngã xuống.
Đây còn là tầng 4, tôi gần như còn không nhìn rõ Hạ Đông Hải đang đứng bên dưới.
Thanh Thanh đứng trước mặt tôi cũng biến mất, một luồng hơi lạnh truyền đến từ sau lưng tôi, bàn tay mảnh khảnh ôm chặt lấy eo tôi.
“Hứa Diệp, nếu như năm đó chàng đến tìm ta, mọi chuyện sẽ không như thế này. Hôm nay ta sẽ khiến chàng phải trả giá.” Lời nói lạnh lẽo của Thanh Thanh truyền thẳng vào tai tôi
Bởi vì sợ độ cao, tôi chỉ có thể nắm chặt mắt lại. Đối với tôi, cái c.h.ế.t không còn đáng sợ nữa, tôi đã không còn gì trên thế giới này rồi, nếu như có thể cùng Thanh Thanh rời đi, tôi bằng lòng kết thúc tất cả. “Em có bằng lòng tha thứ cho anh không?” Mặc dù tôi không nhớ mình đã làm những gì, nhưng những mảnh kí ức vụn vặt vẫn luôn nhắc nhở tôi, là tôi không bảo vệ Thanh Thanh cho tốt, là tôi, là tôi đã khiến Thanh Thanh phải chịu thiệt thòi và đau khổ.
“Tha thứ?” Thanh Thanh cười, nhưng tiếng cười lại tràn đầy cô đơn.
“Làm sao em mới có thể tha thứ cho anh?” Tay tôi run lên, tôi sợ ngay cả người duy nhất tôi quan tâm cũng không thể chấp nhận tôi.
“Trừ khi chàng c.h.ế.t.” Thanh Thanh lạnh lùng nói bên tai tôi.
Cảm giác đau lòng khiến tôi gần như ngạt thở: "Thanh Thanh?"
Thanh Thanh buông tay, còn tôi mở mắt, nín thở nhảy xuống, mọi chuyện đã kết thúc. Thanh Thanh, kiếp trước anh nợ em những gì, kiếp này anh sẽ trả lại hết cho em.
“Minh Dương, Minh Dương, cậu sao vậy Minh Dương?” Có người gọi tên tôi, dùng sức nắm lấy tay tôi, tôi lập tức mở to hai mắt, thở hồng hộc nhìn xung quanh.
Xung quanh tối đen như mực, ngồi trước mặt tôi là Hạ Đông Hải, trán cậu ấy lấm tấm mồ hôi, đang nhìn chằm chằm vào bức tranh trong n.g.ự.c tôi.
“Minh Dương, bức tranh này có tà khí.” Hạ Đông Hải vươn tay muốn đem bức tranh đi.
Tôi đẩy tay Hạ Đông Hải ra: “Không, không, tuyệt đối không thể được, Thanh Thanh sẽ không khiến tôi bị thương đâu.”
“Thanh Thanh?” Đây không phải là lần đầu tiên Hạ Đông Hải nghe tôi gọi cái tên này.
Sắc mặt Hạ Đông Hải trầm xuống, sau đó đứng dậy, chỉ vào tôi lớn tiếng quát: “Minh Dương, tốt nhất cậu đừng nói với tôi cậu đang yêu nữ quỷ.”
Hạ Đông Hải rất kích động, tôi không nói lời nào, chỉ dùng lực ôm chặt lấy cuộn giấy trong tay.
"Người và quỷ có con đường khác nhau, nếu cậu cứ luôn ở bên cạnh quỷ, cơ thể sẽ ngày càng yếu đi. Đưa cho tôi, tôi giúp cậu đốt nó đi. Như vậy cậu vừa có thể từ bỏ nó, Thanh Thanh cũng có thể sớm về cực lạc.” Hạ Đông Hải khuyên nhủ tôi
Thế nhưng, mong muốn duy nhất của tôi bây giờ là được ở bên Thanh Thanh, tôi không thể nào buông tay.
“Đưa cho tôi.” Hạ Đông Hải vươn tay giật mạnh cuộn giấy, tôi cũng không cam chịu nhìn Hạ Đông Hải xé cuộn giấy ra
“Ầm” một tiếng, cuộn giấy rơi xuống đất, tôi vội vàng nhảy xuống giường lấy lại bức tranh, lúc này mới phát hiện Thanh Thanh đã biến mất rồi!