Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 233: Yêu Anh Tới Mức Gi.ết Anh (3)




Má cô ta đột nhiên co giật, ánh mắt chuyển sang thù hằn: “Nhưng tôi rất nhanh đã phát hiện ra anh ấy không chỉ đối xử nhẹ nhàng với tôi mà còn đối xử như vậy với tất cả những người phụ nữ xinh đẹp khác.”
Quan Nguyệt nhếch đôi môi hồng căng mọng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn người đàn ông đang nằm trên giường sau đó từ từ nằm xuống bên cạnh anh ta, đưa bàn tay trắng trẻo vuốt nhẹ lên mặt người đàn ông.
Ánh mắt ấy lưu luyến mơ màng lại đầy thâm tình.
Tôi và Hạ Đông Hải không tự chủ mà lùi về sau. Hạ Đông Hải nhỏ giọng nói với tôi: “Người phụ nữ này điên rồi, chúng ta mau rời khỏi đây.”
“Điên? Ai nói tôi điên? Tôi rất ổn.” Quan Nguyện từ trên giường bật dậy như cương thi, chỉ tay vào tôi và Hạ Đông Hải: “Các người cút, lập tức cút cho tôi.”
“Được được được, chúng tôi cút, cút ngay đây.” Hạ Đông Hải lập tức mượn lời kéo tôi lùi nhanh tới bên cửa.
Quan Nguyệt đứng bất động ở một chỗ xa nhìn chúng tôi.
Hạ Đông Hải giơ tay dùng lực vặn nắm cửa mới phát hiện ra cửa đã bị khóa, cậu ta hoảng loạn muốn dùng chìa mở ra, nhưng do quá căng thẳng nên chìa khóa đã rơi xuống sàn.
Miệng Quan Nguyệt nhếch lên, tôi hơi nghiêng mặt nhìn Hạ Đông Hải hỏi: “Làm sao đây?”
“Mẹ kiếp, một người phụ nữ mà thôi, chúng ta hai tên đàn ông đàn ang chả lẽ lại không đấu nổi cô ta, sợ gì? Hạ Đông Hải nói xong mắt cậu ta bắt đầu nhắm chặt lại rồi mở ra chớp chớp mấy lần. Tôi cảm thấy đầu mình quay vòng vòng ý thức bắt đầu mơ hồ.
“Tôi thích nhất là điều chế hương liệu, mùi hương vừa nãy không tồi chứ? Hương thơm đó rất dịu nhẹ khiến người ta đê mê không thoát ra được.” Quan Nguyệt nhếch môi, nhìn hai người chúng tôi cười tươi.
Hạ Đông Hải ấn ấn huyệt thái dương, lông mày cau lại thành một hàng.
“Không phải thứ gì cậu cũng ngửi được à? Chuyện này là sao?” Tôi dựa vào tường, cả người bắt đầu lảo đảo.
Hạ Đông Hải dùng sức lắc mạnh đầu muốn giữ cho bản thân tỉnh táo: “c.h.ế.t tiệt, tôi đâu có hiểu về hương liệu, sao biết mùi hương này có vấn đề?”
“Ha ha ha, đừng cố phản kháng không có tác dụng gì đâu, cho dù là mãnh thú cũng không chống đỡ được.” Quan Nguyệt cười lớn rất đắc ý.
Cô ta nói không sai, những thứ trước mắt tôi bắt đầu không ngừng quay vòng, sau cùng bụp một tiếng ngã ra sàn nhà, tất cả mọi thứ lúc này đều trở nên mơ hồ, đến âm thanh cũng dần mờ mịt.
“Xạt xạt xạt.” Trong lúc mơ hồ tôi nghe thấy một tràng âm thanh kỳ quái, cố gắng mở mắt ra đã phát hiện bản thân nằm trong phòng hoa. Căn phòng này chính là căn phòng mà tôi và Hạ Đông Hải đã lén lút đột nhập vào thấy bên trong tràn ngập cây cối.
“Xạt xạt xạt.”
Quan Nguyệt quay lưng lại với tôi, tay cầm một cái xẻng nhỏ dường như đang lấp đất một chậu hoa lớn.
Tôi muốn đứng dậy nhưng phát hiện tay và chân đều đã bị trói, tôi dãy dụa thì Quan Nguyệt quay đầu lại nhìn, trong ánh mắt đem theo sự đắc ý.
Cô ta mở miệng nhìn tôi cười nhẹ nhàng: “Không cần phải vội, rồi tôi cũng sẽ giải thoát cho cậu.”
Giải thoát? Tôi đơ ra, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cái thứ kỳ dị màu xám nhờn dính bên cạnh chậu hoa.
Quan Nguyệt xếp cái thứ đó cẩn thận từng cục một ra vừa nói chuyện với tôi vừa cẩn thận tỉ mỉ đưa thứ đó vào trong chậu hoa.
Tâm trạng của cô ta xem ra không tồi, ánh mắt tôi bắt đầu đảo liên tục tìm kiếm Hạ Đông Hải.
“Đông Hải đâu? Cô đã làm gì cậu ấy rồi?” Tôi hét về phía cô ta.
Quan Nguyệt trừng ánh mắt độc ác nhìn tôi, sau đó đặt một loại thực vật không rõ tên vào trong chậu, tỉ mỉ đắp đất tưới nước cắt tỉa cành lá.
Tôi còn nhớ ai đó đã nói với mình những cô gái thích hoa cỏ và động vật nhỏ thì thường lương thiện.
Rất rõ ràng câu nói này không áp dụng được đối với Quan Nguyệt, bởi khi cô ta quay người lại tôi phát hiện trên cái tạp dề cô ta đeo loang lổ vết máu.
Não tôi trong phút chốc ong lên, cơ thể bắt đầu cật lực lùi về sau, trong đầu đã tưởng tượng ra tình huống xấu nhất.
Hạ Đông Hải đã bị Quan Nguyệt g.i.ế.t rồi, nếu thực sự là như vậy tôi chắc chắn cũng lành ít dữ nhiều.
“Khi lên đại học môn tự chọn của tôi là làm vườn. Tôi rất thích những thứ có sinh mệnh này, hơn nữa còn phát hiện nếu dùng thịt sống làm phân bón cho cây cỏ thì chúng sẽ càng sinh động đến mê hoặc.” Quan Nguyệt nói xong liền đứng dậy đi về hướng cửa. Tôi nhanh chóng dãy dụa ngồi dậy.
Tôi nhận ra cô ta đã đi lên lầu liền lê lết thân thể tới cầm lấy cái xẻng nhỏ mà Quan Nguyệt vừa dùng, dồn hết sức cứa vào dây trói muốn cắt đứt.
Nhưng dây thừng này chắc hơn tôi tưởng tượng nhiều, day mãi một lúc cũng không hề hấn gì khiến tâm trạng tôi trở nên giống như một quả bóng bị xì hơi vậy.
“Cộp cộp cộp.”