Tôi chỉ có thể cười gượng, nói vì tìm đồ vật nên đã bỏ lỡ nhiều thời gian. Hạ Đông Hải nhìn kỹ một lượt khắp văn phòng, nói với tôi vừa nhìn là đã biết không tìm được gì rồi.
Tôi chỉ chỉ ở lầu trên nghĩ tranh có lẽ là ở trên đó.
Tâm trí Hạ Đông Hải không đặt ở bức tranh, thứ cậu ấy muốn làm rõ là xem cái phòng khám tâm lý này có gì kỳ lạ không.
“Đúng rồi, cái căn phòng đó.” Hạ Đông Hải chỉ tay vào căn phòng ở phía cuối hành lang: “Lần trước chúng ta sơ ý khiến cho cánh cửa căn phòng đó bung ra, cậu còn nhớ dáng vẻ lúc đó của bác sĩ Quan rất lo lắng không?”
Cái này? Tôi cố nhớ kỹ lại hình như đúng là cô ta rất lo lắng.
Nhưng nếu là tôi, tôi cũng không muốn để hai sinh viên làm bán thời gian tùy tiện mở cửa phòng làm loạn.
“Cậu mau tới đây, ngây ra đó làm cái gì?” Hạ Đông Hải khoát khoát tay về phía tôi, tôi lập tức đứng dậy đi theo phát hiện căn phòng đó đã bị khóa lại.
Hai người chúng tôi loay hoay một lúc lâu cũng không mở ra được đành phải từ bỏ.
“Chìa khóa liệu có ở trong phòng làm việc không? Bác sĩ Quan ra ngoài đều không mang theo chùm chìa khóa đó đúng không?” Hạ Đông Hải hỏi tôi.
Cũng có lý, chúng tôi lập tức quay lại phòng làm việc.
“Cưng ơi, lấy cho anh ly cafe lên đây.”
Trên lầu truyền tới tiếng của chồng Quan Nguyệt. Âm thanh phát ra đột ngột dọa tôi với Hạ Đông Hải một phen.
“Anh ta không xuống đây đó chứ?” Hạ Đông Hải lo lắng nhìn tôi.
Tôi chau mày dỏng tai nghe ngóng nhưng vẫn vậy chỉ có đúng một câu rồi không nghe động tĩnh gì nữa.
“Đông Hải, cậu có thấy kỳ quái không?” Tôi nhìn cậu ấy: “Mấy ngày tôi nằm viện cậu tới đây đi làm cũng chưa từng nhìn thấy chồng bác sĩ Quan đúng không?”
Hạ Đông Hải lắc lắc đầu: “Không thấy.”
“Sáng nay, anh ta nói gì với bác sĩ Quan?” Tôi cứ có cảm giác có gì đó không đúng.
Hạ Đông Hải lặng người lát sau nói: “Hình như cũng nói câu giống như này thì phải?”
“Nếu tôi nói với cậu một tiếng trước anh ta cũng nói câu này thì sao?” Tôi tự mình nói ra mà gai ốc toàn thân nổi lên.
Hạ Đông Hải nhìn về hướng cầu thang sau đó cười gượng nói: “Nhưng tôi không ngửi thấy mùi gì kỳ lạ cả, liệu có phải liên quan đến nghề nghiệp của anh ta? Tôi nghĩ các tác giả thường xuyên động não cần xốc lại tinh thần nên muốn uống cafe cũng đâu có gì lạ?”
Nếu nghĩ theo hướng này thì cũng không phải không có lý, tôi gật gật đầu, nghĩ lấy được bức họa cổ xong thì lập tức rời đi.
“Chìa khóa.” Hạ Đông Hải vừa kéo ngăn tủ ra thì kích động nắm lấy chùm chìa khóa.
Chúng tôi lại lần nữa quay lại trước cửa căn phòng đó, cửa rất nhanh đã bị mở ra. Lúc đẩy cửa bước vào khung cảnh bên trong khiến hai chúng tôi sững sờ.
Khắp cả căn phòng khoảng tám mươi mét vuông đều bày chật cây cối thực vật. Các cây cối này đều rất xanh tươi không giống cây bình thường.
“Tôi nói cậu đúng là nghi thần nghi quỷ rồi, tôi không hề nhìn thấy nửa linh hồn nào cả.” Tôi ngồi xổm xuống nhìn các loại cây trồng trong chậu.
Hạ Đông Hải giống như chó nghiệp vụ ngửi ngửi khắp nơi từ trong ra ngoài.
Ngửi một hồi cuối cùng sắc mặt cũng lộ ra biểu cảm không chắc chắn, miệng lẩm nhẩm: “Nhưng tôi thực sự cảm giác có mùi t.h.i t.h.ể.” “Hay đi các phòng khác xem.” Hạ Đông Hải nếu không tìm thấy gì thì không cam tâm.
Tôi chỉ đành đi cùng cậu ta, chúng tôi gần như đã lật tung các phòng tầng hai một lượt, vẫn không tìm thấy điểm gì kỳ lạ.
Bên ngoài đã bắt đầu mưa, lại nhìn đồng hồ cũng đã hơn bảy giờ, tôi đưa ra đề nghị rời khỏi đây trước nếu không đợi bác sĩ Quan về tới thì xong đời.
“Ừ, được.” Tôi và Hạ Đông hải quay người đi xuống lầu.
Lúc chúng tôi đi xuống lầu một, trên lầu lại truyền tới giọng nói quen thuộc.
“Cưng ơi, lấy cho anh ly cafe lên đây.”
Âm thanh đó vừa cất lên tôi và Hạ Đông Hải không hẹn cùng nhìn nhau, bầu không khí quỷ dị lập tức lan ra. Hai chúng tôi cùng lúc hướng mắt nhìn lên lầu ba, trực giác nói với chúng tôi trên lầu ba chắc chắn có vấn đề.
Vừa đi vừa cảm giác từng đợt gió lạnh thổi qua, có lẽ là do trời mưa. Nơi này lắp rất nhiều cửa sổ kính, gió từ các kẽ hở không ngừng thổi vào trong.
Trầm lặng, vẫn là sự yên lặng như cũ, cái người trên tầng trên tình hình như nào rồi?
Hạ Đông hải chớp chớp mắt nhìn tôi, chúng tôi cùng rón rén đi lên tầng ba.
Nơi này trước kia chúng tôi đã từng tới nhưng giữa chừng lại bị Quan Nguyệt cản lại
Đầu cầu thang ở tầng ba có một cánh cửa bằng inox, đã khóa, Hạ Đông Hải nhẹ nhàng chạy lại văn phòng lấy chìa khóa, tôi đứng nép vào một bên cửa đợi.
“Hôm nay, một trường đại học….”
Kỳ lạ, tôi ghé sát tai mình vào cửa nghe ngóng, hình như có tiếng ti vi, hay là tiếng đài nhỉ? Lẽ nào thực sự có người?
“Nào để tôi mở.” Hạ Đông Hải đẩy tôi ra, tôi ngăn cậu ta.
“Từ từ đã, hình như bên trong có tiếng ti vi, không phải thực sự có người chứ?” Tôi có chút không chắc chắn.
Hạ Đông Hải dỏng tai nghe ngóng kỹ cũng nghe thấy. Hai chúng tôi bắt đầu do dự không biết có nên mở không.
“Cạch” một tiếng, lầu dưới truyền tới tiếng mở cửa sắt.
Tim tôi đập loạn xạ, c.h.ế.t rồi, vậy là xong rồi, hình như có người về.
“c.h.ế.t thì c.h.ế.t.” Hạ Đông Hải thử lần lượt từng cái chìa khóa cuối cùng cũng mở được cửa, hai chúng tôi lập tức lẻn vào sau đó nhẹ nhàng khóa cửa lại như cũ.
Sau khi khóa lại thì tự mình sờ n.g.ự.c mình an ủi, kể cả có gặp quỷ cũng không kích động đến vậy.
“Tiếp theo đây là tin khác…..”
Âm thanh rất rõ ràng truyền ra từ một căn phòng, Tôi cùng với Hạ Đông Hải người trước người sau nhón mũi chân đi về hướng phát ra âm thanh.
Cửa căn phòng đó được mở một nửa, mùi hương rất nồng của hoa phả ra.
Chúng tôi nhìn thấy một người đàn ông quay lưng lại đang xem ti vi.
Tôi hạ thấp giọng thì thầm với Hạ Đông Hải: “Xong rồi, coi như ở trước họng s.ú.n.g rồi.”
Hạ Đông Hải mặc kệ tôi từng bước tiến gần đến “người” đang ngồi kia khiến tôi toàn thân đổ mồ hôi lạnh.